Dương Gian thành công thu hoạch được linh dị của quỷ ước nguyện, hơn nữa nhanh chóng vận dụng được linh dị này, dùng để tăng cường năng lực của bản thân.
Hiện tại hắn là đội trưởng của tổng bộ chấp pháp, người đứng đầu trong giới linh dị cả nước, trong lúc tìm kiếm sự kiện linh dị cũng cần phải liên tục tăng cao thực lực của chính bản thân, nếu chỉ dừng lại không tiến bộ, hắn sẽ nhanh chóng bị giới linh dị đào thải, dù sao hiện tại sự kiện linh dị càng ngày càng nguy hiểm, sớm muộn gì cũng có một ngày hoàn toàn mất khống chế.
Đến lúc đó, Dương Gian cũng hi vọng hắn có thể đứng ra ổn định cục diện, dù chỉ là ổn định một phần thôi cũng được.
Khuya hôm đó, Dương Gian cũng không hoạt động bên trong thành phố nữa.
Hắn quay về tiểu khu Quang Giang, đi vào phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi.
Giang Diễm và Trương Lệ Cầm đã chịu không được đi ngủ từ lâu.
Dương Gian cũng không tạo ra tiếng động, chỉ yên lặng tìm chỗ nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, hắn dậy rất trẻ, nhưng những người khác cũng như thế.
Dương Gian để Giang Diễm và Trương Lệ Cầm phục trách ghi chém lại sự kiện quy ước nguyện tối hôm qua, sau đó dẫn hai người lái xe đi đến cao ốc Thượng Thông.
Dù sự kiện linh dị đã chấm dứt thì hắn cũng không có ngày nghỉ, vẫn phải tiếp tục đi làm.
"Dương Gian, hôm nay tôi phải đi, phải đi về trường đi học”.
Sáng hôm nay, Miêu Tiểu Thiện đã ở trong phòng làm việc của Dương Gian đợi từ sớm, sau khi nhìn thấy Dương Gian, cô chuẩn bị nói lời chào tạm biệt.
"Chừng nào cậu đi?"
Dương Gian hơi sửng sốt, sau đó hỏi.
"Chuyến bay chiều nay"
Miêu Tiểu Thiện đáp.
Dương Gian nói: “Phiền phức quá, tôi đưa cậu một chuyến, sẽ về nhanh hơn."
“Không cần, phiền phức lắm, tôi ngồi máy bay là được."
Miêu Tiểu Thiện vội từ chối, không muốn để Dương Gian sử dụng sức mạnh linh dị.
"Vậy được rồi, cuộc họp lớp lần này có hơi tệ, cậu vẫn là đi về học tập thì tốt hơn, chờ cậu nghỉ có thể lại đến Đại Xương chơi."
Dương Gian nói.
Miêu Tiểu Thiện gật đầu.
"Dương Gian, tôi cũng phải đi rồi, dù sao tôi cũng là người phụ trách một thành phố, không thể rời đi quá lâu, bên kia cũng có vài chuyện cần tôi xử lý, tôi không thể ở lại thêm"
Lúc này Lưu Kỳ cũng đi đến nói, hắn cũng chuẩn bị rời khỏi thành phố Đại Xương vào hôm nay.
"Người phụ trách một thành phố đúng là không thể rời khỏi thành phố mình phụ trách quá lâu."
Dương Gian nói.
"Không sao, lần sau có rảnh lại gặp mặt, nếu gặp được sự kiện linh dị khó chơi nào đó cần giúp đỡ thì cậu có thể liên lạc với tôi."
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng chống đỡ một mình, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm."
Lưu Kỳ cười nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mấy người ở trong văn phòng ăn cơm trưa xong rồi lần lượt rời khỏi thành phố Đại Xương.
Tuy rằng sau này cũng có cơ hội gặp mặt, nhưng mà cơ hội tất cả mọi người tập hợp lại ở bên nhanh chỉ sợ là sẽ không còn quá nhiều.
Trương Vĩ vẫn lạc quan như xưa, hiện tại hắn cực kỳ si mê cây rìu trong tay, mỗi ngày đều cầm lấy chà lau nghiên cứu, không có quá nhiều buồn bã đối việc việc chia ly này.
Buổi chiều, văn phòng của Dương Gian lại quay trở về vắng lặng.
Vương San San cũng quay về chỗ ở cũ ở tiểu khu Quang Giang sống cùng với quỷ đồng.
Trương Vĩ mang rìu kéo theo một đám đàn em không biết đi đâu, Giang Diễm cũng quay về phòng làm việc của cô bắt đầu làm việc, Trương Lệ Cầm cũng phải chạy tới chạy lui trong công ty, cũng không biết đang bận bịu chuyện gì.
Mọi chuyện đều khôi phục bình thường.
"Chuyện quỷ ước nguyện có cần thành lập hồ sơ mời lưu trữ ở trong tổng bộ hay không?"
Lưu Tiểu Vũ từ dưới lầu đi lên, hỏi ý kiến chuyện ngày hôm qua.
Cô đã nghe lão Ung kể lại biết được đại khái, nhưng mà chuyên cụ thể thì cũng chỉ có Dương Gian biết.
Dương Gian phất tay nói: “Đây là tai họa ngầm mà Triệu Khai Minh để lại, hiện tại đã hoàn toàn kết thúc, vụ án cô xem mà viết chút là được."
“Vậy được rồi, sau khi viết hồ sơ vụ án xong, cậu có cần xem lại không?"
Lưu Tiểu Vũ hỏi.
"Không cần."
Dương Gian nói.
Lưu Tiểu Vũ gật đầu, sau đó xoay người định rời đi, nhưng lúc đi đến cửa văn phòng lại hơi do dự một lúc, cuối cùng vẫn dừng lại hỏi: “Nghe nói sắp tới cậu chuẩn bị kết hôn sao?"
“Cô nghe ai nói thế?"
Dương Gian hỏi lại.
Ánh mắt Lưu Tiểu Vũ có hơi trốn tránh: “Một ít lời đồn, không lẽ chỉ là lời đồn thôi sao? Nếu chỉ là lời đồn thì có cần tôi xác minh giúp cậu hay không?"
“Cũng không hẳn chỉ là lời đồn, chỉ là mẹ tôi hối tôi đi xem mắt mà thôi, cô cũng biết làm công việc này nguy hiểm rất nhiều, có thể chết bất cứ lúc này, nếu lập gia đình sớm còn có thể có người lo liệu hậu sự giúp tôi, chăm sóc cho cha mẹ, cẩn thận suy nghĩ lại hình như cũng là một ý kiến khá hay"
Dương Gian thuận miệng nói.
"Cậu đừng bị quan quá"
Lưu Tiểu Vũ an ủi: “Hiện tại cậu là đội trưởng đội chấp pháp, sau này chắc chắn có thể sống thật lâu."
“Ai mà đoán được chuyện trong giới linh dị chứ?
Dương Gian bình tĩnh nói.
Lưu Tiểu Vũ lại tò mò hỏi: “Nhưng mà cậu đến cả bạn gái còn không có, cậu định tìm ai kết hôn đây?"
“Cho nên mới cần xem mắt đó, mà có nhiều chuyện như thế từ khi nào vậy?"
Dương Gian hỏi.
"Không, không có việc gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi, coi như là tám nhảm trong lúc làm việc đi, cậu không muốn nói thì thôi, tôi xuống lầu làm việc đây"
Lưu Tiểu Vũ vội giải thích.