Dương Gian nói: “Chuyện này không phải chuyện của chúng ta, để Tào Duyên Hoa đi xử lý đi, chúng ta cứ tiếp tục vờ như không biết, tổng bộ có không ít đội trưởng khác, thực lực của mỗi người bọn họ đều không yếu, cuối cùng cũng có thể xử lý chuyện này, cũng không phải nói không có chúng ta thì bọn họ sẽ không làm được, dù sao đều biết hết tình báo về quỷ chết đói rồi, tôi tính toán chờ chuyện này kết thúc lại đi tính sổ"
“Như vậy cũng tốt."
Lý Dương nói: “Cũng không thể lần nào gặp chuyện lớn đều đi tìm chúng ta."
Cuối cùng Dương Gian vẫn lựa chọn giả vờ không biết sự kiện quỷ chết đói, cũng không có ý định tham dự vào, hắn chỉ bảo Lưu Tiểu Vũ để ý sự phát triển của chuyện này, quyết định chờ sau khi kết thúc hắn lại xuất hiện thu quỷ chết đói và định quan tài về, sau đó lại để Tào Duyên Hoa từ chức, trực tiếp ngăn chặn những sự việc tương tự sẽ xảy ra.
Mà hắn lại thừa dịp đoạn thời gian rảnh rỗi này chỉnh đốn lại đội ngũ, cố gắng hết sức gia tăng thực lực của mọi người, lấy trạng thái càng tốt hơn để đi đối mặt các sự kiện linh dị sẽ phát sinh về sau.
Buổi chiều, Dương Gian tan ca từ sớm, hắn cũng giống như mọi hôm lái xe chạy về phía tiểu khu Quan Giang.
Tốc độ lái xe của hắn cũng không nhau, chậm rãi chạy trên con đường dòng xe thưa thớt.
Giang Diễm và Trương Lệ Cầm ngồi trên xe rất im lặng, không dám lên tiếng quấy rầy, bởi vì các cô cũng nhận ra được, bởi vì sự kiện quy chết đói lại xuất hiện lần nữa, tâm trạng của Dương Gian cũng không rất tốt.
Bầu không khí bên trong xe dường như có chút áp lực.
Thật ra Dương Gian cũng không tức giận, lúc này trong lòng hắn cũng rất bình tĩnh, cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ là hiện tại địa vị của hắn quá cao, bất cứ hành vi nhỏ nhoi gì cũng sẽ bị người khác để ý, đặc biệt là người bên cạnh.
"Chán quá."
Giang Diễm dựa vào cửa sổ xe, ngáp dài nhìn khung cảnh phía xa.
Nhưng mà khung cảnh đường về nhà cô đã nhìn đến chán, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng mà đúng lúc đi, dưới một bóng cây trên vỉa hè, có một người hấp dẫn lực chú ý của Giang Diễm, cô chớp mắt, có chút tò mò nhìn lại.
Một người phụ nữ đứng dưới bóng cây, người phụ nữ kia mặc sườn xám, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu đỏ tươi, dáng người cao gầy thướt tha xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp trắng nõn lộ ra nụ cười có chút không đàng hoàng, đừng nói là con trai, cho dù là con gái như Giang Diễm thì nhìn thấy cũng hơi sửng sốt.
Cô gái mặc sườn xám dưới bóng cây hình như cũng nhìn thấy Giang Diễm, nâng tay mỉm cười phất tay, giống như đang chào hỏi.
“Chị Cầm, chị có nhìn thấy không."
Giang Diễm có chút kích động nói.
"Nhìn thấy cái gì?"
Trương Lệ Cầm có chút khó hiểu hỏi.
Giang Diễm chỉ vào mặt sau nói: “Lúc nãy dưới tán cây đằng kia có một người phụ nữ mặc sườn xám rất đẹp, giống hệt như siêu sao, không, còn đẹp hơn cả siêu sao, làm tôi kinh ngạc muốn chết, hơn nữa khí chất cũng rất tốt, lúc nãy cô ấy còn chào tôi nữa, nếu không phải đang lái xe thì tôi còn muốn nhìn thêm nữa."
“Có phải cố nói người kia không? Trương Lệ Cầm chỉ về phía trước nói.
Bên dưới tán cây phía trước đầu xe, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám dường như nhìn thấy mấy người ở trong xe, mỉm cười nhấc tay chào hỏi.
"Đúng vậy, đúng, chính là cô ấy, thế nào, có phải đẹp lắm không?"
Giang Diễm nói, sau đó cô lập tức thay đổi sắc mặt: “Không đúng, rõ ràng lúc nãy đã đi ngang qua cô ta, vì sao bây giờ cô ta còn xuất hiện ở phía trước nữa?"
“Cô đừng làm tôi sợ, có phải cô nhìn lầm người rồi không? Trương Lệ Cầm nói.
Giang Diễm kiên quyết nói: “Không thể nào, sao tôi có thể nhìn lầm được, cô gái kia đặc biệt như thế, mặc sườn xám đỏ đứng dưới bóng cây, chỉ cần đi lướt qua nhìn một cái là có thể thấy được ngay."
Mắt Trương Lệ Cầm hơi giật giật, cô nhìn Dương Gian, lại phát hiện Dương Gian không có phản ứng gì, sau đó cười nói: “Đừng la lối om sòm, chắc là do cô mệt rồi, quay về nghỉ ngơi nhiều một chút."
“Tôi không hề mệt chút nào."
Giang Diễm nói, sau đó cô nhìn thấy gì đó, lập tức kích động lên: “Cô xem xem, mau nhìn về phía trước, cô gái đứng dưới bóng cây lại xuất hiện, lần này chắc chắn không phải là do tôi nhìn lầm."
Cô chỉ vào đường lớn phía trước.
Quả nhiên.
Cô gái mặc sườn xám mà bọn họ vừa mới đi lướt qua lại một lần nữa xuất hiện ở bên trong tầm nhìn, hơn nữa còn mỉm cười nhất tay chào hỏi người ngồi bên trong xe.
Trương Lệ Cầm thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, thân thể theo bản năng căng chặt.
Quả nhiên, cô gái đứng dưới bóng cây kia có vấn đề.
"Dương Gian, cậu có nhìn thấy không, người phụ nữ dưới bóng cây kia đó?"
Giang Diễm có chút sợ hãi, cô vội vàng hỏi.
"Thấy."
Dương Gian đang lái xe giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện lúc nãy chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Sắc mặt Trương Lệ Cầm thay đổi liên tục, sau đó cô cẩn thận hỏi: “Dương tổng, tôi xin phép nói nhiều một cầu, hình như cô gái kia rất giống với cô gái tên là Hồng tỷ được ghi chép lại bên trong sổ, có phải là cô ấy đến tìm cậu không? Cô gái này rất bất bình thường, hiện tại xuất hiện ở thành phố Đại Xương chỉ sợ có mục đích riêng."