“Trương Ấu Hồng? Đã lâu lắm rồi không được nghe lại cái tên này, đúng là làm người ta có chút nhớ."
Hồng tỷ cảm thán.
"Nhưng mà tôi đến nơi này cũng không có địch ý, chắc là cậu cũng biết, nếu không cậu đã ra tay từ lâu rồi, đúng không?"
Dương Gian trả lời: “Tôi chỉ là không muốn đánh nhau ở thành phố Đại Xương mà thôi, dù sao tôi vẫn rất kiêng dè với loại người như cô, nếu thật sự ra tay sẽ ảnh hưởng đến xung quanh.
Nói đi, lần này là vì chuyện gì mà cố ý đến tiếp cận tôi? Dù sao với loại người như cô thì không có chuyện cực kỳ quan trọng thì chắc chắn sẽ không bao giờ ra mặt."
“Ít nhiều gì tôi cũng là khách, cậu không thể tìm chỗ nào đó tiếp đón tôi sao? Có việc gì thì cũng phải ngồi uống từ từ nói, thời gian vẫn còn khá dư dả, không cần gấp."
Hồng tỷ mỉm cười nói.
Dương Gian liếc nhìn cô: “Vậy đến nhà tôi ngồi nói chuyện đi."
“Cậu can đảm thật, dám để tôi đến nhà cậu, cậu không sợ sau khi tôi biết nhà cậu ra, sẽ đến thăm nhà cậu bất cứ lúc nào sao?"
Hồng tỷ nói.
"Tôi không dẫn cô đi thì cô sẽ không biết nhà của tôi sao? Người như cô thì muốn đi đâu chắc cũng không có mấy ai cản được đúng không?"
Dương Gian nói.
Hồng tỷ cười nói: “Xem ra tôi thật sự là một nguy hiểm tiềm tàng đối với cậu, chẳng trách cậu cứ luôn muốn giết chết tôi."
--- “Pha cho tôi một ly trà xanh, cảm ơn."
Tiểu khu Quang Giang, trong nhà Dương Giang Hồng tỷ mặc sườn xám đỏ ngồi trên sofa, không hề gò bó, mỉm cười nói với Trương Lệ Cầm.
Trương Lệ Cầm chỉ cảm thấy người này cười lạnh như băng, không hề có chút ấm áp, làm người ta cảm thấy sợ hãi, dù sao lúc nãy cô ta còn vừa mới uy hiếp Dương Gian muốn giết chết cô và Giang Diễm.
Cô không nói lời nào, chỉ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, bưng cho Hồng tỷ một ly trà xong lập tức rời đi.
"Trà này hơi dở, không ngọn lắm, xem ra cô ấy không thích tôi lắm, dùng lá trà tệ nhất để chiêu đãi tôi, lòng dạ hẹp hòi ghế."
Hồng tỷ năng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó bình luận.
Dương Gian nói: “Cô là khách xấu, không phun nước bọt vào mặt cô đã coi như rất lẽ phép rồi."
“Nói cũng đúng."
Hồng tỷ buồng chén trà xuống.
"Cô đến tìm tôi cũng biết canh thời gian chính xác thật đất, ngày hôm qua tôi vừa mới xử lý xong sự kiện quy ước nguyện, khó khăn lắm mới được nghỉ phép vài hôm, kết quả hôm nay cô đã xuất hiện, chắc là cô đã theo dõi lâu lắm rồi đúng không, chỉ cần chờ có cơ hội thích hợp là lập tức xuất hiện."
Dương Gian nhìn chằm chằm cô nói.
Hồng tỷ hơi mỉm cười nói: “Tôi không hề cố ý theo dõi cậu, chỉ là phải xuất hiện ở thời gian mà cậu tương đối rảnh rỗi thì cậu mới không có quá nhiều địch ý với tôi, nếu tôi dám xuất hiện vào lúc cậu đang xử lý sự kiện linh dị, đến lúc đó có lẽ cậu sẽ ra tay với tôi không chút do dự."
“Có lẽ cô nên học theo ông chủ tiệm thuốc đông y kia, thử từ từ kết thúc, rút lui, không nên xuất hiện trên đời nữa."
Dương Gian nói.
Hồng tỷ nói: “Mỗi người chúng ta đều có việc cần hoàn thành, tôi cũng không ngoại lệ, tôi sống lại không phải là một điều ngẫu nhiên, mà là một chuyện tất nhiên, đây đã được sắp xếp từ trước, hơn nữa loại người mượn xác hoàn hồn giống tôi cũng không phải chỉ có một, sau này từ từ cậu cũng sẽ tiếp xúc đến, hơn nữa không phải cậu cũng đã tiếp xúc với một người rồi sao?"
“Ở dưới quê của cậu, cô gái kêu Dương Viên kia, cô ta đã sống được chừng ba kiếp rồi."
Ánh mắt Dương Gian hơi di chuyển: “Cô biết khá nhiều chuyện đấy, là do cô vẫn luôn chú ý tôi, hay là vì cái thứ này."
Nói xong, hắn nâng tay lên.
Chỉ thấy trên cổ tay Dương Gian đang đeo một cái vòng tay không có gì đặc biệt, cái vòng tay này vốn có màu đen, nhưng lại lộ ra ngoài là màu đỏ, giống như có máu tươi thẩm thấu vào bên trong.
"Thật không ngờ là cậu còn giữ nó, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ cách tháo cái vòng tay này ra."
Hình như Hồng tỷ có hơi ngạc nhiên.
Bởi vì dựa vào năng lực hiện tại của Dương Gian, hắn có thể tháo cái vòng tay này xuống.
"Bây giờ tháo ra cũng không muốn"
Dương Gian nói.
Hồng tỷ nói: “Tối kiến nghị cậu vẫn nên giữ nói lại, sớm muộn gì cậu sẽ dùng đến nó, nhưng mà lần này tôi đến đây cũng không phải vì chuyện cái vòng tay này, mà là vì một chuyện khác."
“Chuyệm gì?"
Dương Gian hỏi thẳng.
"Muốn nhờ cậu giúp tôi một việc, thế hệ trước đã chết gần hết rồi, tôi không tìm được người quen nào khác, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có cậu là thích hợp nhất, dù sao hiện tại cậu chính là ngự quỷ nhân xuất sắc nhất trong giới linh dị"
Hồng tỷ cười nói.
Dương Gian nói: “Không giúp, cô đi tìm người khác đi, tôi không có hứng thú với chuyện của cô."
Hắn từ chối vô cùng dứt khoát.
"Sẽ có báo đáp, không để cậu làm không công"
Hồng tỷ nói.
"Chỉ sợ tôi không có mạng để kiếm thù lao của cô, không có mạng xài, chuyện mà đến cả ngự quỷ nhân thời dân quốc như cô cũng làm không được chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm, giúp cô thì chẳng khác nào tìm đường chết."
Dương Gian cực kỳ lí trí, cũng rất tỉnh táo.
Hồng tỷ có chút bất đắc dĩ nói: “Ngự quỷ nhân đứng đầu thời dân quốc mà cậu nói tên là Trương Âu Hồng, đời này tôi gọi là Hồng tỷ, không phải là một người, cậu nhất định không được hiểu lầm."
“Có gì khác nhau sao?"
Dương Gian hỏi.