Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3174 - Chương 3174: Cô Em Đi Đâu Thế

Chương 3174: Cô Em Đi Đâu Thế

Thành phố về đêm vào mùa này rất dễ chịu.

Gió đêm se lạnh thổi qua đầu đường, có không ít người tản bộ trên vỉa hè.

Nhưng mà ở một góc thành phố, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đỏ, dáng người thướt tha, gương mặt quyến rũ đang yên lặng đứng ở một ngã tư đường vắng vẻ không hề di chuyển, hình như đang đợi gì đó.

Gió đêm thổi đến, thổi rối loạn mái tóc đen nhanh trên đầu cô gái.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, làn da trắng nõn của cô gái có chút giống người bệnh, dường như không có chút máu nào.

"Người đẹp, đi một mình à? Cô em muốn đi đầu, tôi chở đi cho?"

Trên đường lớn, một chiếc xe đi ngang qua lại đột ngột dừng lại ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, một cậu nhóc trẻ tưới chào hỏi.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc say mê, bởi vì trong đời hắn rất hiếm khi nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này, cho dù là có thể nói chuyện với người đẹp này vài câu thì sau này cũng đã đủ để hắn đem đi khoe khoang.

"Không cần, chỗ tôi muốn đi cậu không thể chở tôi đến được."

Hồng tỷ cười nhẹ, mang theo một chút kệch cỡm.

Người thanh niên này vừa nghe thế lập tức thề thốt nói: “Làm gì có chỗ nào mà xe không chạy đến được chứ, người đẹp, chỉ cần cô nói, cho dù là đến thành phố khác thì tôi cũng sẽ chở cô đi, hơn nữa bảo đảm sẽ không lấy của cô một đồng nào? Hồng tỷ vẫn mỉm cười từ chối: “Tôi đã tìm được tài xế, hắn sẽ chở tôi đi, không cần phiền đến cậu."

“Người đẹp, tài xế của cô vẫn chưa đến, không bằng lên xe của tối trước đi."

Cậu nhóc trẻ tuổi kia vẫn không dễ dàng bỏ cuộc, vẫn tràn đầy hứng thú trò chuyện với người đẹp mặc sườn xám này.

Hồng tỷ lắc đầu nói: “Không được, tài xế này rất quan trọng, nếu bỏ lỡ sẽ không có lần sau nữa, tôi xin nhận lòng tốt của cậu, cậu nhanh chóng rời đi đi, nếu không sẽ có phiền phức"

Cậu nhóc lái xe kia thấy vậy đành phải vô cùng tiếc nuối rời đi.

Nhưng mà chiếc xe này rời đi không bao lâu, một chiếc xe đi.

ngang qua khác cũng dừng lại ở bên đường, nhiệt tình chào hỏi Hồng tỷ, tỏ vẻ muốn mời cô đi uống một ly.

Hình như Hồng tỷ rất có kiên nhẫn, cô vẫn cứ mỉm cười lễ phép từ chối Đối phương đổi hết người này đến người khác, nhưng Hồng tỷ vẫn vui vẻ không hề biết mệt, thậm chí trong tay còn có mấy chai nước, vài món quà nhỏ.

Cô quá bắt mắt.

Đặc biệt là dáng người thướt tha mặc sườn xám kia cũng đã đủ để hấp dẫn ánh mắt nóng bỏng của bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng mà, ai có thể ngờ được, bên dưới sườn xám màu đỏ kia lại không phải là cơ thể của người sống, mà là một con rối gỗ lạnh băng.

Nhưng mà phần lớn đàn ông chỉ nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, làm sao có thể để ý đến sự khủng bố được che giấu bên dưới sườn xám.

Khoảng chín giờ năm mươi phút.

Dương Gian đúng hẹn đến, hắn bỗng nhiên xuất hiện trên vỉa hè gần ngã tư, sau đó không nhanh không chậm đi đến ngã tư rồi dừng lại.

Lúc này Hồng tỷ đã đứng ở đường lớn, mỉm cười nhìn hắn: “Cậu đến đúng giờ thật đấy”.

"Bao lâu nữa thì chiếc xe buýt kia sẽ đến?"

Dương Gian hỏi.

"Chắc khoảng năm phút đi."

Hồng tỷ tính toán nói.

Dương Gian nói: “Đầu tiên nói rõ cho cô biết trước, tôi chỉ hứa sẽ đưa cô đến nơi đó, sau khi đưa cô đến xong tôi sẽ lập tức lái xe buýt linh dị rời đi ngay, đến lúc đó cô thoát đi như thế nào là chuyện của cô, tôi sẽ không chờ cô."

Hồng tỷ lắc đầu nói: “Vậy không được, cậu cũng biết tôi cần có người lái xe buýt chính là vì muốn có người khống chế nó, nếu chỉ đưa tôi đến không thì tôi cũng có thể tự lái xe buýt đi, không cần cậu giúp đỡ, cho nên cậu cần phải ở lại đó chờ tôi một lúc."

“Chờ cô có quá nhiều nguy hiểm, điều kiện cô đưa ra chưa đủ để tôi mạo hiểm như thế này, trừ khi có thêm tiền thì tôi có thể suy xét một ít."

Dương Gian vẫn bình tĩnh nói.

"Cậu đúng là tham lam mà, hiện tại tôi không nhà để về, lẻ loi một mình, cậu còn nhẫn tâm lấy tiền của tôi sao?"

Hồng tỷ yếu ớt nói.

Dương Gian lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý đi chuyện này đã rất nể mặt cô rồi, cô cho rằng tôi không biết chuyến đi này nguy hiểm như thế nào sao? Hiện tại còn cò kè mặc cả với tôi, vậy cô đi tìm người khác đi, tôi cũng không thèm nhất quyết phải đi."

Hồng tỷ thở dài nói: “Quả nhiên mỗi một thời đại đều như thế, không có tiền thì không làm gì được, cũng không phải tôi không muốn trả tiền công cho cậu, chỉ là tôi thật sự không có cái gì có thể cho cậu, dù sao cậu cũng chướng mắt mấy cái vật phẩm linh dị bình thường, thật sự không được thì tôi tặng tôi cho cậu luôn đi, vừa lúc tôi không nơi nương tựa, cũng muốn tìm người tốt để dựa dẫm, cậu thấy thế nào?"

Dương Gian không nói lời nào, đứng bên kia đường lẳng lặng nhìn cô diễn kịch.

Hắn thậm chí nghi ngờ, trước khi Trường Ấu Hồng trở thành ngự quỷ nhân thì cô ta làm việc ở một gánh hát nào đó, nói không chừng còn là một siêu sao nổi tiếng.

Bình Luận (0)
Comment