Trạm dừng là một trạm xe buýt vô cùng bình thường, hoàn toàn không phải là trạm dừng linh dị, nhưng mà xe buýt vẫn dừng lại.
Lúc này, Hồng tỷ cười giải thích: “Nếu một trạm dừng bình thường không thay đổi vị trí trong thời gian dài, như vậy rất có khả năng sẽ hấp dẫn làm xe buýt linh dị dừng lại, bởi vì con quỷ trong chiếc xe buýt linh dị này cũng không phải phán đoán trạm dừng luôn đúng một trăm phần trăm, thỉnh thoảng cũng sẽ có nhầm lẫn."
“Thì ra là thế"
Nghe cô nói thế, Dương Gian lập tức hiểu rõ, vì sao xe buýt linh dị lại dừng lại ở khu vực gần trạm dừng ở hiện thực.
Thì ra xe buýt linh dị cũng sẽ nhầm lẫn giữa trạm dừng linh dị và trạm dừng hiện thực, giống như một trình tự vận hành trong thời gian dài thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài lỗi nhỏ.
Không bao lâu sau, cửa xe buýt linh dị mở ra.
Lần này không chỉ là cửa lên ở phía trước mở ra, mà đến cả cửa xuống ở bên dưới cũng mở.
"Chính là lúc này, rời khỏi chiếc xe buýt này, quay về hiện thực."
Giờ phút này, khoảng năm tên ngự quỷ nhân ngồi trên xe đều hành động, họ rời khỏi chỗ ngồi xông về phía cửa xuống xe, chỉ cần rời khỏi chiếc xe buýt linh dị này thì họ sẽ an toàn, không cần phải lo lắng đến những nguy hiểm sau đó nữa.
"Đùng!"
Khi người ở phía trước nhất vừa mới đi đến cửa ra, lúc này, cửa xe buýt đột nhiên dùng một cách không hợp lý mà đột nhiên đóng lại.
"Sao lại thế này? Sao của xe đóng lại rồi?"
Nhưng người này lập tức sửng sốt.
Nhưng mà họ lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Dương Gian đang ngồi ở ghế điều khiển.
"Dương Gian, là cậu làm, vì sao cậu muốn đóng cửa xuống xe lại, chúng tôi cũng không có trêu chọc cậu, cậu cứ việc làm đội trưởng tổng bộ của cậu, chúng tôi đi tìm đường sống của chúng tôi, hai bên không đụng chạm nhau"
Một người đàn ông trên mặt có một vài chỗ đang thối rữa cắn răng, lớn tiếng hỏi.
Những người khác cũng đều nhìn chằm chằm vào Dương Gian, nếu không phải không đánh lại hắn, hiện tại mọi người đều muốn nhào lên xé nát Dương Gian.
Vì sống sót, đến cả xe buýt linh dị khủng khiếp này còn dám ngồi, đừng nói là sẽ đi sợ hãi một tên đội trưởng.
"Với trạng thái hiện tại của mấy người, nếu xuống xe chạy vào trong thành phố, sớm muộn gì thì lệ quỷ cũng sẽ khôi phục tạo ra sự kiện linh dị, giữ mấy người ở lại trên xe sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức cho bên ngoài, nên cho hiện tại mấy người vẫn cứ nên ngoan ngoãn ngồi yên trên xe đi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn"
Dương Gian bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt nói.
"Dương Gian, cậu lo chuyện bao đồng quá rồi đó, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ chết vào lệ quỷ khôi phục? Trạng thái này của tôi ít nhất còn có thể sống được ba tháng, trong lúc đó tôi còn có thể đi tìm cách khác để tiếp tục sống sót, hành động hiện tại của cậu chẳng khác nào chặt đứt con đường sống của tất cả chúng tôi."
Ánh mắt người đàn ông bị thối rữa mặt lộ ra một chút điên cuồng.
"Dương Gian, mở cửa xe, để chúng tôi rời đi, mọi người vẫn cứ sẽ là nước giếng không phạm nước sông, chúng tôi có thể hứa với cậu sẽ không gây chuyện ở bên ngoài, cậu thấy thế nào?"
Một ngự quỷ nhân khác ở bên cạnh nói.
Dương Gian nói: “Mấy người không phải do tổng bộ phụ trách, lời mấy người nói tôi không tin được, hơn nữa tôi biết rõ hơn ai khác, mấy ngự quỷ nhân sắp chết như mấy người dưới tình huống cùng đường sẽ làm ra được loại chuyện như thế nào, cho nên mấy người cứ đi cùng tôi trong chuyến hành trình này đi, không cần nghĩ đến chuyện rời đi."
“Đừng có mà nói nhảm, đi cùng với cậu, cậu muốn hại chết tất cả chúng tôi sao? Có quỷ mới biết cậu muốn điều khiển chiếc xe buýt linh dị này đi đến chỗ nào, chúng tôi xuống xe chính là muốn tránh cậu, nếu cậu không muốn cho chúng tôi một con đường sống thì cũng đừng trách chúng tôi không cho cậu mặt mũi."
“Ở trên xe, mọi người đều sẽ bị áp chế linh dị, tôi nghĩ cậu cũng không ngoại lệ, nếu một đám chúng tôi đồng loạt ra tay mà nói, có lẽ cậu cũng sẽ không dễ chịu, hơn nữa cho dù là cậu giết chúng tôi, thi thể của chúng tôi để lại trên xe, tôi xem tiếp theo cậu phải đi như thế nào.”.
Lúc này, người đàn ông bị thối rữa mặt lập tức nổi giận mắng, giống như muốn cá chết lưới rách.
"Tôi nói lại lần nữa, quay trở về chỗ ngồi, đi với tôi một chuyến, sau đó tôi sẽ rời đi, đến khi đó mấy người cứ tự nhiên, nhưng mà cứ đứng như thế này mấy người cũng không thể xuống xe, nếu mấy người muốn đánh nhau cũng được, vậy tôi ở đây đánh với mấy người một trận, nếu mấy người có thể giết chết tôi thì mấy người muốn làm như thế nào thì làm."
Dương Gian cầm trường thương màu đỏ từ từ đứng lên.
Giờ phút này, những người khác đều im lặng, trong xe buýt rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Đánh nhau với Dương Gian? Đừng đùa, người mạnh nhất giới linh dị trong nước chính là tên này, đối với họ mà nói, mỗi một vị đội trưởng trong tổng bộ đều là những người mà họ chỉ có thể ngước nhìn, gặp được cũng chỉ có thể trốn đi, ai dám đi khiêu chiến chứ.