Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3179 - Chương 3179: Mất Khống Chế

Chương 3179: Mất Khống Chế

“Không dám ra tay thì biến về chỗ ngồi cho tôi."

Dương Gian lạnh lùng nói.

Sắc mặt mấy người khác lộ ra vẻ giãy dụa, không biết phải làm như thế nào.

"Quay về ngồi đi, nếu không thì chết."

Dương Gian lại quát lên, gõ mạnh trường thương xuống dưới đất.

Toàn bộ chiếc xe buýt đều lắc lư, thậm chí đến cả ánh đèn bên trong xe cũng chớp tắt liên tục, một loại áp chế đáng sợ nào đến đến cả xe buýt linh dị cũng bị ảnh hưởng, giống như không thể nào chịu nổi lửa giận của Dương Gian vậy.

Trái tim của các ngự quỷ nhân này lập tức co rút lại, hoảng sợ, không dám chần hcừ nữa, lập tức xoay người quay về chỗ ngồi.

Ngay cả người đàn ông dẫn đầu cũng không dám cãi lại, rút lui về.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu còn không ngồi xuống nữa thì Dương Gian thật sự sẽ giết sạch tất cả mọi người, hắn có quyết đoán đó, cũng có năng lực làm được.

"Rõ ràng còn chưa có ra tay mà mình đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, tên Dương Gian này chắc chắn còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng, nhớ lại thì hắn mới thành ngự quỷ nhân hơn một năm, còn chưa đến hai năm, sao lại có thể kinh khủng đến như vậy chứ?"

Có người ngồi xuống ghế dựa, siết chặt nắm đấm, cơ thể đều nhịn không được run nhẹ lên.

Chỉ khi thật sự đối mặt với Dương Gian thì mới có thể cảm nhận được loại cảm giác tuyệt vọng và cảm giác áp bách kia.

Tuy rằng đều là ngự quỷ nhân, nhưng họ lại không phải ở cùng một cấp bậc.

Dưới ánh nhìn chằm chú lạnh bằng của Dương Gian, thời gian dừng trạm của xe buýt đã kết thúc.

Bởi vì hắn khống chế, trạm này không có ai lên xe, cũng không có ai xuống xe.

"Tức giận như vậy làm gì, cậu để họ đi không phải tốt hơn sao? Đỡ để đến lúc đó lại có phiền phức."

Hồng tỷ cười nói: “Sau khi linh dị khôi phục sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng hơn, đứng trước sự thay đổi của thời đại thì họ quá nhỏ bé, cậu muốn làm thợ sửa đồng hồ vẫn còn chưa đủ tư cách đâu."

Dương Gian trợn trắng mắt liếc nhìn: “Thợ sửa đồng hồ? Có lẽ là vậy đi, nhưng mà bây giờ lại còn cách nào nữa?"

Hồng tỷ thờ dài thườn thượt: “Đúng vậy, còn có cách nào đâu, có người nào có năng lực mà không muốn thay đổi thời thế này chứ."

Cô lại rơi vào trong hồi ức, nhớ lại chuyện trước kia.

Dương Gian không nói nhiều, tiếp tục xoay người ngồi xuống.

Xe buýt linh dị cũng tiếp tục đi đến, đi đến trạm tiếp theo.

Nếu coi thành phố Đại Xương là đường chính, tạm thứ nhất chính là hoang dã quỷ dị, trạm thứ hai là thành phố hiện thực, như vậy hiện tại đang trên đường đi đến trạm thứ ba, mà theo như lời Hồng tỷ nói thì chỗ cô muốn đến là ở trạm thứ sáu.

Rất nhanh.

Trạm dừng thứ tư, trước kia Dương Gian đã đến trạm dừng này rồi, có chút quen thuộc, là một cửa thôn có phần vắng vẻ.

Trong trạm này có một con quỷ muốn lên xe, nhưng lại bị Dương Gian đóng cửa xe từ chối.

Cho nên số lượng quỷ trên xe vẫn là bảy.

Con số này còn phải trừ đi hai người Dương Gian và Hồng tỷ, cho nên số quỷ thực tế trên xe là năm.

Tạm thời thì.

Số lượng quỷ trong xe không tính nhiều, còn không quá nguy hiểm.

Lúc đi đến trạm dừng thứ năm, xe buýt linh dị lại đi đến một nơi đặc biệt.

Đây là một khu rừng già không nhìn thấy cuối.

"Đây là rừng già ở gần cổ trạch"

Dương Gian nhớ đến, lúc trước khi đi truyền tin thì xe buýt bị chết máy ở nơi gần khu rừng già này.

Chuyến đi lần này xe buýt không bị tắt lửa, thuận lợi đi đến trạm dừng này.

Nếu xuống xe ở nơi này, đi dọc theo đường rừng nhỏ về phía trước, cuối cùng có thể đi đến căn nhà quỷ trước kia.

nơi đó, Dương Gian từng cùng một nhóm người trải qua đêm đầu thất kinh tâm động phách, suýt chút nữa cả đám đều đã chết hết bên trong đó.

Lần này dừng lại tình hình có hơi nằm ngoài dự đoán.

Xe buýt vừa mới dừng lại, trong rừng già lại có một đám bóng người quỷ dị đáng sợ đi ra ngoài, hơn nữa số lượng còn rất đông, nhìn lướt qua ít nhất cũng có đến hai ba mươi.

Bóng dáng đáng sợ này vây xung quanh xe buýt, chuẩn bị sẵn sàng để leo lên xe bất cứ lúc nào.

"Dương Gian, nhất định đừng để cho mấy con quỷ đó lên xe, số lượng quá nhiều, một khi mở cửa xe, xe buýt sẽ lập tức đủ hành khách"

Có ngự quỷ nhân run rẩy nói.

"Cuối cùng thì vẫn mất khống chế."

Hồng tỷ chống đầu nhìn ra cánh rừng già ở bên ngoài, lẩm bẩm.

Đã không có ông già Trương Động ở trong cổ trạch giữ gìn và xử lý, sau khi trải qua một đoạn thời gian, quỷ trong rừng già vẫn đi ra ngoài, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều.

Quỷ liên tục xông về phía xe buýt, vây quanh xe buýt lại, nếu không phải có xe buýt linh dị bảo vệ, tất cả mọi người đều đã bị lệ quỷ tấn công.

"Xem ra phải trở thành tài xế trước rồi, không thể lại để chiếc xe buýt này tiếp tục làm bậy, tôi cũng không muốn đi tham quan lại nơi cũ."

Dương Gian cũng không chủ quan, lạnh mặt, đưa bàn tay vào trong ghế dựa.

Sau đó, hắn cảm nhận được cơn đau truyền đến, hình như bị thứ gì đó cắn.

Khi hắn thu tay lại, cánh tay đã thiếu mất một miếng thịt, bên trên còn có một hàng dấu răng ngay ngắn.

"Lúc trước cậu tông vào tôi như thế nào thì bây giờ cứ đâm vào chúng nó như thế đấy, đâm bay hết, lái xe ra ngoài."

Hồng tỷ nói.

Bình Luận (0)
Comment