“Cái gì? Hồ Tông Thượng bị tách rời?”
Dương Gian tập kích ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả chị Hồng cũng đều cảm thấy rất sửng sốt, bởi vì nàng biết rõ phương thức công kích của dao rựa trong tay Dương Gian, phải kích phát vật trung gian hoặc là trực tiếp chém trúng mới sẽ có hiệu quả, mà vừa rồi Dương Gian căn bản không thể nào kích phát nguyền rủa của Hồ Tông Thượng, hai người cách nhau rất xa, không tiếp xúc thực chất được.
Cố tình trong tình huống bất hợp lý này, công kích của dao rựa phát huy tác dụng.
Mà dao rựa một khi chém trúng, cho dù là quỷ thật cũng phải bị thương nặng, nếu như là người ngự quỷ thì hơn phân nửa sẽ mất mạng.
“Dương Gian.”
Chị Hồng cực kỳ tức giận, nàng giận dữ nhìn bóng dáng Dương Gian trong Quỷ Hỏa bao phủ.
“Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, thế này mới chỉ là bắt đầu, còn lại bốn người cũng phải chết ở chỗ này, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ thì kế tiếp ngươi cũng có khả năng chết luôn.” Giọng nói của Dương Gian truyền ra từ Quỷ Vực, khiến người không thể phân biệt ra vị trí cụ thể của hắn.
“Ngươi sẽ không thực hiện được nữa!” Chị Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Gian bước ra từ trong ánh lửa:
“Tuy ngươi là người ngự quỷ hàng đầu thời dân quốc, nhưng đời này sống lại không quá lâu, có được sức mạnh linh dị hữu hạn, cho nên đừng quá tự cho là đúng, ngươi ngay cả chính mình đều chưa chắc sống nổi, còn rảnh quan tâm người khác?”
“Trương Ấu Hồng, nếu ngươi bài trừ Quỷ Vực của hắn, chúng ta cùng nhau ra tay, đến lúc đó xác suất thắng không tính thấp.”
Giờ phút này, cô gái mặc váy rách nói với giọng điệu lạnh băng.
Một người đàn ông mặc áo khoác ngắn cũng lên tiếng:
“Hơn nữa Hồ Tông Thượng còn chưa chết, hắn chỉ là bị tách rời, thủ đoạn như vậy không giết được hắn, ngươi tạm thời đừng lo lắng, qua một khoảng thời gian hắn có thể khôi phục lại, chúng ta chỉ cần tiếp tục dây dưa thì Dương Gian này chết chắc.”
Chị Hồng mắt lấp lóe: “Trương Di, Thu Tam Ca, các ngươi đừng coi khinh người này, hắn đã đột phá phong tỏa của ta, người gỗ không ngăn được hắn, tập kích đợt sau đều rất có thể sẽ vòng qua ta đối phó các ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức bài trừ Quỷ Vực của hắn, hy vọng có thể thành công.”
Chị Hồng không mấy tự tin, bởi vì Dương Gian luôn trưởng thành, hơn nữa trưởng thành với tốc độ rất nhanh, mỗi một lần gặp mặt đều có thể vượt qua mong đợi của nàng. Lần này Dương Gian càng bày ra sức mạnh linh dị khác biệt, sức mạnh linh dị mới này cực kỳ mạnh, khiến người chẳng thể nào ngờ.
Chị Hồng không muốn ngồi chờ chết nữa, người gỗ nhanh chóng tràn lên xếp thành một hàng, vừa ngăn cản Quỷ Vực của Dương Gian phủ lên, vừa bảo vệ mấy người sau lưng nàng.
Nhưng chỉ riêng như vậy còn chưa đủ.
Chị Hồng lấy ra một chiếc khăn tay màu đỏ trên người của mình, trên khăn tay thêu một tượng bán thân kỳ lạ, trông như ai đó quan trọng, lại giống như một con ác quỷ khủng bố. Đồ án trên khăn tay liên tục sửa đổi theo thời gian, đôi khi là tượng bán thân, khi thì biến thành một khúc tứ chi quái dị, đôi khi là tử thi lạnh lẽo.
“Vật phẩm linh dị sao?”
Dương Gian nhìn việc mà chị Hồng làm, hắn đoán chiếc khăn tay kia rõ ràng không đơn giản, thậm chí có thể là vũ khí linh dị của chị Hồng.
Giây sau, đồ án trên khăn tay của chị Hồng lại thay đổi, biến thành một con mắt, con mắt kia rất giống Quỷ Nhãn. Ngay sau đó, bên cạnh Quỷ Nhãn kia hiện ra đồ án một người khác, người kia không phải Dương Gian, mà là một ác quỷ.
Sau khi đồ án hoàn chỉnh hiện ra thì chị Hồng quấn khăn tay quanh bàn tay mình.
Khăn tay màu đỏ dần dán chặt với bàn tay của nàng, giống như một miếng da màu đỏ dính vào bên trên, phát sinh chuyện kỳ lạ, trên khăn tay màu đỏ hiện ra một con mắt đỏ tươi, còn kỳ dị chuyển động.
Không ngờ đó cũng là một Quỷ Nhãn.
Dương Gian mở miệng hỏi:
“Chỉ có một Quỷ Nhãn thật, ngươi dùng linh dị khác ngụy trang có thể dùng được không?”
Chị Hồng huơ khăn tay bao mu bàn tay mình:
“Đạo lý này không cần ngươi nói ta cũng biết, nhưng ngươi cũng không thể phát huy ra toàn bộ linh dị của Quỷ Nhãn, không cần thắng ngươi, chỉ cần quấy nhiễu Quỷ Vực của ngươi là được.”
Quỷ Nhãn trên khăn tay của chị Hồng đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ, Quỷ Vực đáng sợ khuếch tán.
Quỷ Vực màu đỏ quen thuộc vô cùng, giờ phút này nó vượt qua Quỷ Hỏa bao phủ, ngược lại lan tràn tới chỗ của Dương Gian.
Hẳn là Quỷ Nhãn trên khăn tay phát ra Quỷ Vực rất đáng sợ, Quỷ Vực của Quỷ Hỏa có thể đốt đến bốn tầng nhưng không chịu nổi một kích trước chị Hồng, thậm chí loại Quỷ Vực này còn muốn kéo Dương Gian vào.
Quỷ Vực quấy nhiễu lẫn nhau, ánh lửa quanh Dương Gian nhỏ dần, thân hình của hắn hiện ra hoàn toàn.
“Có cơ hội, là hiện tại!”
Một người đàn ông mặc đồ tây cũ kỹ cũng nằm trong năm người dân quốc hồi sinh, hắn trông thấy chị Hồng thành công phong tỏa Quỷ Vực của Dương Gian thì xông lên ngay.
Cự ly nháy mắt bị kéo gần.
Người đàn ông mặc đồ tây cũ kỹ cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Dương Gian, vươn hai tay ra định chộp về phía Dương Gian.
Động tác thoạt nhìn đơn giản nhưng kèm theo linh dị tập kích phải chết.
Con ngươi chị Hồng rút lại, vội vàng hô lên:
“Đừng, Phùng Văn!”
“Hiện tại nhắc nhở đã quá muộn, lòng tham là phải trả giá đắt.”
Dương Gian cũng đồng dạng vươn tay hướng người đàn ông tên Phùng Văn, nhưng sau đó tay của hắn khựng giữa chừng không trung, thân thể cũng không thể động đậy.
“Kẻ sơ ý là ngươi, khoảnh khắc lộ tên thì ta đã theo dõi ngươi, nhưng lúc trước ngươi trốn trong Quỷ Vực không tìm được nên không có thời cơ ra tay thích hợp, hiện tại ngươi không thể tránh.”
Cô gái tên Trương Di không biết từ khi nào cầm một người tí hon bện bằng cỏ, sau lưng người tí hon viết hai chữ màu đen: Dương Gian.
Người bù nhìn viết tên của Dương Gian bị trói tay chân, nguyền rủa ảnh hưởng khiến cơ thể của hắn cũng không thể động đậy.
“Tiễn ngươi lên đường.” Phùng Văn mặc đồ tây cũ kỹ thừa dịp cơ hội này hành động.
Hai bàn tay âm u lạnh lẽo chạm vào mặt của Dương Gian, để lại hai dấu tay màu xám.
Hơi thở tro tàn khuếch tán.
Mũi của Dương Gian chảy máu, thị lực đang mất đi, lỗ tai không nghe được âm thanh nào, cả người thoáng chốc bị linh dị cướp mất nhiều thứ, dường như sinh mệnh cũng trôi nhanh với tốc độ đáng sợ.
“Thành công? Nhưng còn chưa đủ, để phòng ngừa, lại cho hắn một đòn nữa đi!”
Người đàn ông mặc áo khoác ngắn được chị Hồng kêu Thu Tam Ca lúc này cũng định ra tay, chuẩn bị chồng lên linh dị tập kích, hoàn toàn đánh chết Dương Gian một lần duy nhất, không thể cho hắn cơ hội phản kích.
Nhưng còn chưa đợi hắn ra tay thì cảnh tượng trước mắt khiến hắn xoe tròn mắt.
Người Dương Gian lóe tia sáng đỏ, nháy mắt tránh thoát tất cả trói buộc, xóa sổ hết thảy linh dị tập kích, thương dài màu đỏ lại chém xuống. Người đàn ông tên Phùng Văn ở trước mắt Dương Gian chưa kịp né đã bị chém thành hai khúc, còn giữ vẻ mặt ngạc nhiên.
Máu đặc rơi vãi đầy đất, nhuộm đỏ một mảnh.
Làm xong tất cả điều này nhưng Dương Gian chưa ngừng lại, thương dài mang theo ánh sáng đỏ nháy mắt biến mất.
Ngay sau đó, Trương Di mặc váy dài rách rưới bị xuyên thủng bụng, đóng chặt xuống đất, không có đường giãy giụa đã gục mặt xuống không nhúc nhích.
Người Thu Tam Ca run rẩy:
“Sao có thể?”