Một giọng nói lạnh băng vang lên:
“Ngươi cũng muốn ra tay?”
Ở sau lưng?
Thu Tam Ca giật mình vã mồ hôi lạnh, hắn rõ ràng nhìn thấy Dương Gian còn ở đằng trước.
Quỷ Vực phong tỏa thất bại rồi sao?
“Dừng tay!”
Một vị người ngự quỷ dân quốc cuối cùng gầm nhẹ định ra tay, nhưng Dương Gian cũng không quay đầu lại, xung quanh vang tiếng chó dữ sủa, người khẽ quát kia lập tức không còn động tĩnh, ngã xuống đất.
“Ngươi đang coi khinh ta sao?”
Thu Tam Ca vụt xoay người định phản kích.
Nhưng giây sau, một bàn tay cháy đen bóp cổ của hắn, nhấc bổng hắn lên.
Linh dị đối kháng bắt đầu.
Từng Quỷ Thủ trống rỗng xuất hiện, phủ lên người của Thu Tam Ca, nhưng giây sau bị rơi ra, bởi vì có linh dị đáng sợ đang thức tỉnh trên người của Thu Tam Ca, ngăn chặn Quỷ Thủ kiềm chế, thậm chí linh dị đáng sợ này còn đánh trả, định xâm thực cơ thể của Dương Gian.
“Năng lực của các ngươi không tệ, quỷ trong thân thể kế thừa mọi thứ của các ngươi, cho nên có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh linh dị, nếu bỏ mặc không hỏi, cho các ngươi một chút thời gian trưởng thành thì về sau sẽ là một rắc rối lớn.”
Trên Quỷ Thủ của Dương Gian bốc cháy Quỷ Hỏa âm u.
Chớp mắt ngọn lửa nhỏ bỗng lan tràn, nuốt sống người trước mắt hắn.
“A!”
Tiếng hét thê lương quanh quẩn, tổn thương của Quỷ Hỏa sẽ vô cùng lớn đối với người khống chế linh dị, đau đớn không thua gì người sống bị lửa nướng.
Trong khoảnh khắc, bốn người ngự quỷ thời dân quốc đều bị đánh bại.
Dương Gian không chút bất ngờ với kết quả như vậy, ngược lại cảm thấy là lẽ tất nhiên.
Không phải mỗi người ngự quỷ thời dân quốc đều là quái vật, chị Hồng có thể sống lại những người này chứng minh thực lực của bọn họ cũng không mạnh, nếu đặc biệt cường đại thì không dễ sống lại.
“Dương Gian, ngươi đừng vui vẻ quá sớm.”
Quỷ Vực màu đỏ không thuộc về Dương Gian nháy mắt bao phủ lại đây, đòn đánh trả của chị Hồng ập đến, vô số bóng dáng màu đỏ lao tới, từng bàn tay lạnh băng như những cây đinh đâm xuyên qua cơ thể của Dương Gian. Những khớp nối của các người gỗ giao nhau, thân thể vặn vẹo, giống như một nhà tù chớp mắt nhốt Dương Gian ở trong đó, thậm chí trên Quỷ Bóng cũng đứng đầy rất nhiều người gỗ.
Hiển nhiên, chị Hồng biết chẳng những cần hạn chế Dương Gian, còn phải hạn chế Quỷ Bóng, dù sao nàng kế thừa ký ức của Liễu Thanh Thanh, có kinh nghiệm từng đấu với Dương Gian, biết thân phận thật của hắn là Quỷ Bóng ở dưới đất chứ không phải thân thể nửa chết nửa sống này.
Quỷ Hỏa thiêu đốt nhanh chóng tắt, Dương Gian bị hạn chế kinh khủng, một người gỗ màu đỏ bắt lấy cơ hội này mang theo Thu Tam Ca nhanh chóng rút lui.
“Ta còn chưa chết, Trương Ấu Hồng, đừng nương tay giết hắn, ngươi có thể làm được, ta luôn tin tưởng ngươi.”
Thu Tam Ca toàn thân cháy đen, còn sót lại dúm lửa khó dập tắt, nói bằng ngữ khí âm u.
Dương Gian bị vô số người gỗ hạn chế, hắn xoay chuyển cổ nhìn chị Hồng: “Xem bộ dạng thì sau khi sống lại thực lực của ngươi yếu hơn ta nghĩ, không thể đối phó được ta, chứ không thì đã chẳng che chở mấy người kia.”
Dương Gian từng đấu với quái vật già dân quốc trong thị trấn Bạch Thủy, bà già xách giỏ hay Quỷ Gõ Cửa hồi còn sống, hoặc là chủ nhân của bãi tha ma, mỗi vị đều đáng sợ đến khiến người nghẹt thở, ngược lại chị Hồng này biểu hiện ra rất bình thường.
“Dông dài.”
Chị Hồng sắc mặt trầm xuống, nàng sống lại một đời đương nhiên phải trả giá đắt, cần bỏ đi nhiều thứ. Hơn nữa dù nàng có ký ức cũ thì thực lực cũng không khôi phục, bởi vì có nhiều kinh nghiệm thành công không thể sao chép lại, lần đầu tiên có thể thành công, đạt đến độ cao đó rồi nhưng lần thứ hai thì chưa chắc.
Tất cả người gỗ đều động, mỗi người gỗ lấy xuống một phần thân thể từ người Dương Gian, giống như xếp gỗ bị tách rời ra, thậm chí ngay cả Quỷ Bóng đều không thể đối kháng loại linh dị tập kích này, bị người gỗ đụng vào liền rã thành nhiều khối bóng màu đen.
Một Dương Gian hoàn chỉnh cứ như thế biến mất.
Trong tay từng người gỗ đều nâng một phần thân thể của Dương Gian, kỳ dị là những thân thể này không chết mà là sống, trái tim bị tháo ra vẫn đang đập.
“Thành công tiêu diệt Dương Gian rồi?”
Hồ Tông Thượng ban đầu bị tách rời giờ phút này nhưng lại mở mắt ra, khôi phục ý thức, thanh tỉnh lại.
Mặc dù hắn chỉ có một nửa thân thể, nhưng hắn còn sống, thân thể bị chia làm hai nửa tùy theo thời gian trôi qua đang chậm rãi khôi phục.
Nhưng hiện tại hắn vẫn không thể động đậy, không khác gì với tử thi thật sự.
“Hắn còn chưa chết, chỉ là bị ta đánh tan thành vô số khối, chỉ cần tách những mảnh thi thể này giấu ở nơi khác nhau thì hắn vĩnh viễn cũng không thể khôi phục.” Chị Hồng nói: “Ta không sánh bằng trước kia, có thể làm đến bước này đã rất không dễ dàng, còn là nhờ vào mới rồi Dương Gian chỉ lo đối phó các ngươi, không nhờ thế thì ta đã không bắt được cơ hội này.”
“Hắn quá cuồng vọng, hiện tại bị lật thuyền cũng là lẽ đương nhiên.” Thu Tam Ca bị đốt cháy đen giờ phút này tuy rằng thống khổ, nhưng trên mặt vẫn không cảm xúc.
“Mau cứu Trương Di ra, nàng còn bị đóng đinh.”
Chị Hồng nói: “Nàng tạm thời không chết được, chỉ là đinh quan tài, không nguy hiểm gì.”
Chị Hồng nói xong một người gỗ mặc sườn xám đi qua, định rút cây thương dài màu đỏ ra.
Nhưng tùy theo người gỗ vừa chạm vào thương dài gồng sức rút thì nguyền rủa đáng sợ bùng nổ, người gỗ màu đỏ lập tức ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
“Trên đó tồn tại nguyền rủa sao?” Chị Hồng tự mình đi qua, dùng bàn tay quấn khăn tay kia tiếp xúc thương dài.
Mới chạm vào chị Hồng đã cảm thụ được một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo ập đến, tiếp đó xâm thực toàn thân, nhưng khăn tay màu đỏ ngăn cách sự xâm thực này, chị Hồng trực tiếp rút thương dài ra, nhanh chóng ném qua một bên.
Vũ khí linh dị này rất đặc biệt, nàng tạm thời không muốn đụng vào.
Không còn đinh quan tài áp chế, cô gái dân quốc chậm rãi thức tỉnh.
Trong khi chị Hồng đang giải cứu những người này thì trong Quỷ Bóng tàn khuyết, từng con Quỷ Nhãn đột nhiên mở ra.
Ánh sáng đỏ nhấn chìm mọi thứ chợt sáng lên.
Giây sau, sâu trong ánh sáng đỏ này, Dương Gian lại lành lặn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
“Ta nói rồi, đảo ngược sống chết chẳng hề khó khăn đối với ta.”
Giọng nói quen thuộc mà lạnh băng quanh quẩn, khiến tất cả mọi người trái tim bỗng nhiên rút lại.
“Đùa gì vậy, tới mức đó mà vẫn không chết?”
Lớp da cháy đen trên mặt Thu Tam Ca còn chưa tróc ra, hắn mở to mắt, tỏ ra rất kinh ngạc.
“Reset sao? Hơn nữa còn là phạm vi lớn reset, hoàn toàn khác với lúc trước reset bản thân.” Chị Hồng quay người đi, trông thấy cảnh tượng chính mình không muốn nhìn thấy nhất.
Dương Gian đứng yên tại chỗ không ra tay, mà là mở miệng nói: “Chị Hồng, còn chưa xem thấu sao? Ra tay đến hiện tại, mấy người bên cạnh ngươi chẳng có ai chết.”
Chị Hồng nhíu mày.
Dương Gian nói:
“Không phải ta không giết chết bọn họ mà là bọn họ vốn chết rồi, thân phận thật sự là quỷ, hành vi hiện tại của bọn họ đều chỉ là giữ lại thói quen và ký ức khi còn sống, cho nên đặc biệt giống như một người bình thường, nhưng loại bình thường này sẽ không giữ được quá lâu.”
Chị Hồng nói:
“Đừng nói nhiều, ta sẽ không bị ngươi thuyết phục, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Vậy sao? Thế thì tiếc thật.”
Dương Gian hơi thở dài, tiếp đó vươn tay chộp không khí, thương dài rơi xuống một bên trực tiếp xuất hiện trong tay của hắn, giây sau, hắn nhỏ giọng mở miệng: “Một đao kia chém xuống, nhất định chém trúng người trước mắt.”
Cầu nguyện xong, thương dài chém xuống.
Giày cao gót màu đỏ mà chị Hồng mang vốn không thể để lại vật trung gian, thậm chí bản thân ở trong Quỷ Vực cũng sẽ không bị chém trúng, nhưng có linh dị của Quỷ Cầu Nguyện hỗ trợ, vật trung gian của chị Hồng xuất hiện ở trước mắt giống như người bị chém lúc trước. Trong khoảnh khắc vật trung gian xuất hiện, dao rựa vụt qua chém đầu của chị Hồng xuống.
Giây sau, nguyền rủa bùng nổ.
Cổ của chị Hồng bị xé rách, một cái đầu xinh đẹp rời khỏi thân thể bùm một tiếng rơi xuống đất.
Chẳng những chị Hồng như vậy, ngay cả người gỗ khác cũng bị rớt đầu theo.