Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3201 - Chương 2958: Tin Tức Buổi Tối (1)

Chương 2958: Tin tức buổi tối (1) Chương 2958: Tin tức buổi tối (1)

Thời gian nửa nén hương ngắn hơn trong tưởng tượng.

Sau khi Trương Ấu Hồng tự tay xử lý xong năm người ngự quỷ thời dân quốc thì thân thể ngưng thực của nàng dần trở nên hư ảo, tựa như làn khói, gió thổi qua sẽ tán đi.

“Thời gian của ta sắp đến, tới rồi, nên đi, còn lại giao cho ngươi.”

Trên mặt nàng vẫn mang theo mỉm cười, tiếp đó quay người đi, cất bước thướt tha đi hướng sương khói mông lung ở phía trước.

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là nhìn theo Trương Ấu Hồng đi khuất.

Rất nhanh, bóng dáng của Trương Ấu Hồng càng lúc càng xa, hơn nữa càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng không thể giữ được hình thể, trực tiếp thành một làn khói tán đi.

Vị trí Trương Ấu Hồng biến mất chỉ để lại một khúc nhang tàn sắp tắt.

“Đi rất tiêu sái.” Dương Gian nhìn theo một lúc rồi chuyển sang nhìn vị trí của chị Hồng.

Thân thể của chị Hồng khôi phục như cũ, nhưng nàng đứng yên không nhúc nhích, nhắm mắt giống như rơi vào giấc ngủ say, nhưng tùy theo Trương Ấu Hồng rời đi thì ý thức của chị Hồng dần tỉnh lại.

Qua một chốc lát sau, chị Hồng mở mắt ra, trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười mỉm quen thuộc:

“Ta đã nói rồi, chuyện này ta có thể xử lý tốt, hiện tại năm người bị ta tự tay chôn trong bãi tha ma này, giờ thì ngươi đã vừa lòng rồi chứ?”

Vẻ mặt của Dương Gian bình tĩnh:

“Ngươi nên cảm tạ mình kiếp trước còn để lại thủ đoạn như vậy, nhưng ta hy vọng thủ đoạn đó không phải là lần duy nhất dùng cho hôm nay, về sau vẫn có thể sử dụng.”

“Cái đó tùy vào tâm trạng của ta.” Chị Hồng cười nói.

Dương Gian nói: “Mặt khác, sau này đừng để phát sinh chuyện như vậy nữa, tinh lực của ta hữu hạn, không rảnh quan tâm người dân quốc như ngươi. Nhưng Trương Ấu Hồng nói đây là lần cuối, ta tạm tin nàng ta một lần.”

Trong khi nói chuyện thì xe buýt công cộng tắt máy lại lần nữa khởi động.

Vừa rồi quỷ xuống xe đều bị Trương Ấu Hồng thức tỉnh giải quyết hết, thậm chí hai con ác quỷ cực kỳ dữ lúc đầu ở trên xe cũng bị chôn trong mảnh mồ mả này, vậy là giảm bớt nhiều phiền phức cho Dương Gian, nếu không thì về sau hắn còn phải giải quyết đám quỷ trên xe buýt.

“Nên rời khỏi nơi này, ta còn phải quay về thành phố Đại Xương xử lý việc khác, không muốn ở đây tốn thời gian mãi.”

Dương Gian trông thấy xe buýt công cộng lại khởi động máy liền lên xe, lại ngồi xuống vị trí của tài xế.

“Ngươi nên chờ ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bỏ ta lại đây một mình ở chỗ quỷ quái này?” Chị Hồng cũng lên xe, nàng trở lại bộ dạng lúc trước, ra vẻ u oán.

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là chuẩn bị lái xe buýt quỷ rời đi.

Nhưng mà lúc này, trong bãi tha ma vang lên một giọng nói:

“Dương Gian, chờ một chút, ta còn chưa lên xe, ta còn chưa lên xe mà!”

Không ngờ người ngự quỷ may mắn sống sót duy nhất kia còn chưa chết, hắn còn sống sót, giờ phút này không biết nhảy ra từ sau cái mả nào, chạy thẳng tới chỗ xe buýt, rất lo Dương Gian nhấn ga lái xe chạy mất, bỏ hắn một mình ở nơi đây.

Bãi tha ma này không phải chỗ tốt lành gì, nơi này là chỗ linh dị khủng bố, nếu thời gian dài ở lại đây thì xác suất gặp quỷ rất lớn.

Dương Gian không cố ý bỏ người ngự quỷ kia lại đây, chờ vài giây, đợi người ngự quỷ lên xe mới đóng cửa xe lại, nhấn ga dọc theo con đường chạy ra ngoài bãi tha ma.

“Cảm tạ trời đất, ta thành công sống sót.”

Sau khi lên xe, người ngự quỷ may mắn sống sót thở hồng hộc, vừa khẩn trương lại vui mừng.

“Sống sót có cần vui đến thế không?”

Nghe chị Hồng hỏi, người ngự quỷ ngừng cười, cơ mặt cứng ngắc nói:

“Không . . . không vui lắm, hơi hơi thôi.”

Hắn cũng không dám trêu chọc người phụ nữ mặc sườn xám này, vì lúc dữ lên thì đáng sợ còn hơn Dương Gian.

Chị Hồng cười nói:

“Thật là một kẻ may mắn, nếu đã sống sót thì cố gắng sống cho tốt.”

Vị người ngự quỷ này liên tục gật đầu:

“Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.”

Dương Gian lái xe buýt ra bãi tha ma thì không tiếp tục lái, để chiếc xe chạy trên con đường yên tĩnh theo tuyến đường cố định, nếu may mắn thì qua vài trạm xe buýt sẽ quay về hiện thực.

Hiện giờ Dương Gian rời khỏi chỗ điều khiển, hắn lấy ra một chiếc đồng tiền cũ kỹ, mở miệng hỏi:

“Chị Hồng, giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành, hiện tại ngươi có thể nói tác dụng của thứ này rồi chứ?”

Chị Hồng nhìn thoáng qua nói:

“Trí nhớ của ngươi tốt thật, chút chuyện nhỏ này mà nhớ dai ghê, quả đồng tiền này là một vật phẩm linh dị, chỉ cần ngươi ném đồng tiền ra ngoài mà gần đó có quỷ thì con quỷ kia nhất định sẽ nhặt nó lên.”

“Cứ như thế thôi sao?” Dương Gian hỏi.

“Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao? Đừng tham quá, đồng tiền này là vật phẩm linh dị quý giá thật sự, nó có thể hấp dẫn ác quỷ ẩn giấu ra, cũng có thể quấy nhiễu hành động của ác quỷ, hơn nữa khoảnh khắc quỷ nhặt tiền là thời cơ tốt nhất để ngươi ra tay đối phó với quỷ. Sau này ngươi sẽ hiểu, quỷ khủng bố thật sự thường là vô hình.” Chị Hồng nói.

Dương Gian trầm ngâm, hiểu ý của chị Hồng.

Thứ này trợ giúp rất lớn cho người ngự quỷ hàng đầu, nhưng chẳng có ích gì với người ngự quỷ bình thường, giải quyết quỷ càng dữ thì đồng tiền này mang tới tác dụng càng rõ ràng.

“Nếu sau khi quỷ nhặt tiền mà mình không giải quyết nó kịp thời thì sao?” Dương Gian lại hỏi.

Chị Hồng nhoẻn miệng cười: “Vậy thì tiền của ngươi sẽ không thuộc về ngươi nữa, thời gian quỷ nhặt tiền rất ngắn, ngươi phải nắm chắc cơ hội này. Nhưng ta sống hai đời cộng lại chưa phát sinh tình huống quỷ nhặt đi đồng tiền này, hy vọng ngươi cũng đừng xuất hiện sai sót đó, nếu không rất mất mặt.”

“Yên tâm, ta sẽ lợi dụng tốt quả đồng tiền này.” Dương Gian nói rồi cất đồng tiền cũ kỹ này.

Tùy theo thời gian trôi qua, xe buýt quỷ lại qua vài trạm, có quỷ định lên xe, nhưng đều bị Dương Gian ngăn trở.

Đến trạm thứ bốn thì xe buýt quỷ rốt cuộc xuất hiện ở trong hiện thực.

“Trạm này trở lại hiện thực, có thể xuống xe.”

Dương Gian mở cửa ở cuối xe, trên xe buýt hiện không có quỷ, chỉ có hắn và chị Hồng, người ngự quỷ may mắn sống sót.

“Đúng rồi, nên xuống xe, vốn đang muốn tìm đồng bạn cũ, nay xem ra từ nay về sau ta đều chỉ có thể là một người đơn độc, ngẫm nghĩ lại cảm thấy thật thê thảm.”

Chị Hồng đứng lên, lười nhác duỗi lưng chậm rãi đi xuống xe.

Dương Gian không để ý lời của chị Hồng, nhưng trước khi xuống xe, hắn nhìn thoáng qua người ngự quỷ sợ hãi rụt rè kia.

Người ngự quỷ may mắn sống sót cười gượng nói:

“Ngươi xuống trước, xuống trước đi, ta còn muốn ở trên xe một thời gian.”

Hắn đâu dám xuống xe, lỡ như chân trái đạp xuống đất trước bị Dương Gian một đao chém chết thì sao?

Huống chi hắn ở trên xe không lâu, chưa giải quyết vấn đề linh dị thức tỉnh, còn cần đi xe buýt lâu thêm chút nữa.

Nhưng khi Dương Gian và chị Hồng rời khỏi chiếc xe buýt này thì hắn có tự tin sống sót, vì trên xe chỉ có một con quỷ ở ghế lái, toàn bộ thùng xe trống rỗng chỉ có một mình hắn, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng phát sinh tình huống chở đầy.

“Ngươi muốn cầu sống như thế nào thì ta không quan tâm, đừng gây sự là được, nếu không chúng ta còn sẽ gặp mặt.” Dương Gian không để ý người ngự quỷ này, bỏ lại câu đó rồi xuống xe.

Rất nhanh.

Xe buýt quỷ lại lần nữa khởi động, đóng kín cửa xe, tiếp tục chạy tới trước, đi không bao lâu thì chiếc xe buýt công cộng biến mất trong tầm mắt, lại bắt đầu một chuyến hành trình mới.

Bình Luận (0)
Comment