Trương Di dường như nhận ra địch ý của chị Hồng hiện tại, nàng khống chế thân thể của chị Hồng chậm rãi nâng lên bàn tay quấn khăn tay màu đỏ.
Trên khăn tay vẫn hiện ra Quỷ Nhãn.
Quỷ Nhãn bị thêu thành hình bây giờ tỏa ra Quỷ Vực đỏ thắm nuốt chửng chị Hồng ở trước mắt.
Nhưng mà giây sau.
Ánh sáng đỏ ngừng lại ở trước mặt chị Hồng, không thể tiếp tục bao phủ nữa, giống như có vách ngăn vô hình cản trở tất cả điều này.
“Tại sao ngươi không đi đối phó Dương Gian kia mà muốn đối phó ta? Ngươi đã thay đổi, ngươi đáng chết!”
Trương Di phát ra âm thanh độc ác, tất cả người gỗ không đầu ở xung quanh đều xoay răng rắc.
Cơ hồ trong nháy mắt, tất cả người gỗ không đầu đều bao vây chị Hồng.
Ngoài ra trong tay của Trương Di xuất hiện một người tí hon bện bằng cỏ, nhưng lần này tên ở trên lưng người tí hon không phải Dương Gian nữa mà là chị Hồng.
“Người gỗ không sử dụng như vậy.”
Chị Hồng vẫn mỉm cười, bên cạnh nàng cũng xuất hiện mấy người gỗ, thân thể của mấy người gỗ này đều lành lặn, tay chân đầu đầy đủ, chúng nó chia thành cặp, giúp đối phương sửa đổi khuôn mặt, hình dáng.
Loại hành vi này rất kỳ dị, bởi vì Dương Gian nhìn thấy người gỗ này phát sinh biến đổi đáng sợ khó thể tưởng tượng.
Một người gỗ biến thành một người đàn ông trung niên mặc áo dài phục cổ, trên mặt người đàn ông trung niên mang theo vết đốm xác chết, tĩnh mịch mà lại làm cho người ta sợ hãi.
“Đó là Quỷ Gõ Cửa La Văn Tùng hồi còn trẻ.” Dương Gian con ngươi rút lại, nhận ra thân phận mà người gỗ biến hình.
Người gỗ phía đối diện La Văn Tùng biến thành một người trung niên, người kia nồng mùi chết chóc, giống như xác chết đào lên từ đất mộ, vẫn là người quen, đó là chủ của bãi tha ma La Thiên.
Một đôi người gỗ khác cũng phát sinh biến đổi, biến thành Mạnh Tiểu Đổng và một người đàn ông cao lớn, chắc là khách sạn Grand Caesar Lý Khánh Chi.
Đội ngũ người ngự quỷ hàng đầu thời dân quốc bị một mình chị Hồng sao chép ra.
Càng khiến người cảm thấy khủng bố là không chỉ sao chép một người, bởi vì Dương Gian nhìn thấy lại có hai người gỗ biến thành La Văn Tùng và La Thiên, đôi người gỗ thứ bốn đang biến đổi.
Dường như linh dị người gỗ ngụy trang này không có giới hạn, dường như chỉ cần chị Hồng muốn thì nàng có thể khiến mười, hai mươi La Văn Tùng xuất hiện.
Người giả biến ra từ người gỗ chắc chắn không có tất cả sức mạnh linh dị của La Văn Tùng, điểm này có thể khẳng định, nhưng cho dù là có thể kế thừa mười phần trăm, chỉ cần mười La Văn Tùng giả cùng xuất hiện là có thể bày ra toàn bộ thực lực hồi La Văn Tùng còn sống.
Hơn nữa, đây không phải là lý luận, mà là chị Hồng thật sự có thể làm được điểm này.
“Cho nên, đây là thực lực của người ngự quỷ hàng đầu dân quốc Trương Ấu Hồng sao?” Dương Gian sắc mặt đặc biệt nghiêm túc.
Tuy rằng hắn không có khinh thường chị Hồng, nhưng chị Hồng đời trước đáng sợ hơi bị khó tin, một người liền có thể tái hiện một tiểu đội người ngự quỷ.
Hắn luôn cho rằng chị Hồng xếp chót trong đội bảy người, nay xem ra có lẽ nàng là tồn tại đáng sợ chỉ đứng sau Trương Động, hơn nữa quan trọng nhất là chị Hồng ngày nào còn sống thì sức mạnh tiểu đội bảy người dân quốc vĩnh viễn không mất đi, tùy thời xuất hiện lại qua người gỗ của chị Hồng.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, chị Hồng mới sống sót qua nhiều đời, vì lưu giữ sức mạnh linh dị đứng đầu nhất của một thời đại, phòng ngừa một ngày nào đó linh dị mất kiểm soát cần sức mạnh của một thời đại trợ giúp.
Trương Ấu Hồng cười hờ hững ra lệnh:
“Giết bọn họ, sau đó chôn trong bãi tha ma này, nhớ chừa lại thân thể của ta.”
Giây sau.
Người gỗ biến thành La Văn Tùng, Mạnh Tiểu Đổng, Lý Khánh Chi, La Thiên nhấc bước chân chậm chạp, cứng ngắc đi về phía đám người Trương Di, Thu Tam Ca, Hồ Tông Thượng.
Đối kháng như vậy không thể nào có gì bất ngờ xảy ra.
Trương Ấu Hồng không tiếp tục theo dõi, ngược lại nở nụ cười quyến rũ với Dương Gian:
“Đừng khẩn trương, ta không phải chị Hồng, sẽ không ra tay với ngươi, tất cả đều là người giả, không nguy hiểm gì, tối đa có sáu mươi phần trăm linh dị hồi bọn họ còn sống, thời gian kéo dài cũng không lâu.”
“Ta sẽ giải quyết mọi thứ trong vòng nửa nén hương, hy vọng ngươi có thể tha thứ chuyện chị Hồng đã làm, lỗi của nàng là hậu quả xấu mà ta đã để lại, nhưng sau hôm nay mọi thứ đều sẽ tan biến.”
Rõ ràng là cùng một người nhưng Trương Ấu Hồng cho người cảm giác lại hoàn toàn khác với chị Hồng.
Khó mà nói rõ cảm giác sai lệch này.
Có lẽ chị Hồng nói đúng, nàng không phải Trương Ấu Hồng thật sự, cũng không phải Liễu Thanh Thanh, mà là kết hợp cả hai người sinh ra chị Hồng, đã không thuần túy.
Dương Gian mặt không cảm xúc hỏi:
“Rồi sau đó thế nào?”
Trương Ấu Hồng cười nói:
“Ngươi hãy tha thứ cho sự tùy hứng nho nhỏ của phụ nữ, ta sẽ hóa giải ân oán lần này, cho nên về sau xin ngươi lại cho nàng một lần cơ hội, chị Hồng về sau sẽ trợ giúp ngươi.”
Dương Gian hỏi:
“Nếu ta từ chối thì ngươi sẽ ra tay với ta à?”
Trương Ấu Hồng mỉm cười: “Ai biết được, đừng bao giờ đoán lòng của phụ nữ, huống chi là một bà già.”
Trong khi nói chuyện, thì vang lên mấy tiếng hét thảm.
Mấy người gỗ đáng sợ đã giải quyết tất cả, năm người thời dân quốc đều bị chôn trong bãi tha ma này, biến mất sạch sẽ, không chừa một chút dấu vết.
Một người gỗ có 60% linh dị lúc còn sống, không đùa được.
“Vào phút cuối chị Hồng đã thay đổi lập trường và ý tưởng của mình, ta có thể cho chị ta một lần cơ hội, hy vọng lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nếu không ta sẽ không để chị ta sử dụng hậu chiêu này. Đám nhân vật dân quốc các ngươi quá nguy hiểm, hở chút là thức tỉnh, còn không rõ lập trường.”
Dương Gian nói, hắn không e ngại Trương Ấu Hồng ở trước mắt.
Bởi vì nếu liều mạng thì người thắng sẽ là hắn, phạm vi lớn reset, trong khoảnh khắc là có thể kéo thời gian quay về trước khi nhang bị đốt cháy, ngăn cản Trương Ấu Hồng thức tỉnh.
Dương Gian vẫn chưa xuống tay ác, nếu không đã chẳng đứng yên nhìn cái đầu chị Hồng nói chuyện.
“Đây là lần cuối cùng, ta bảo chứng.” Trương Ấu Hồng biểu thị cảm tạ.
Dương Gian nói: “Không cần cảm tạ ta, ngươi nên cảm ơn chính mình, sau khi thức tỉnh không kiên định cứu năm người kia, mà là tự tay xử lý bọn họ. Ta đơn giản là không thích có người gây sự, người ngự quỷ thời nay hay dân quốc cũng vậy, hễ ai gây sự là ta đều không bỏ qua!”
Trương Ấu Hồng cười nói:
“Thời đại này có người như ngươi là một loại may mắn.”