Lúc trước người bù nhìn chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dương Gian, nhưng qua một lúc thì người bù nhìn giãy giụa lục tục nhảy xuống thập tự giá.
Có người bù nhìn phát ra tiếng thét chói tai, cũng có người bù nhìn không biết lấy đâu ra lưỡi liềm, búa, gậy bóng chày, cầm các loại vũ khí nhanh chóng đến gần Dương Gian.
“Những người bù nhìn này là báo động trước, cũng là vì phòng ngừa một ít người bình thường đi vào trang viên, đồng thời số lượng lớn như vậy có thể mệt chết một số người ngự quỷ không quá mạnh.
Dương Gian nhìn thoáng qua liền hiểu đại khái chuyện này là sao.
“Mà dù sao ta cũng không tính lén lút lẻn vào.”
Giây sau.
Quỷ Nhãn quét qua, trang viên trong bóng tối giờ phút này giống như bị châm lửa vậy, Quỷ Hỏa đáng sợ chớp mắt thiêu đốt.
Tất cả người bù nhìn ở xung quanh đều bị châm lửa, bốc cháy ngọn lửa màu xanh, những ngọn lửa này không dễ dập tắt, cũng không thể thoát khỏi, có thể thiêu đốt linh dị.
Người bù nhìn giống như một đám người sống phát ra thét chói tai, cực kỳ thống khổ, sau đó bị Quỷ Hỏa đốt cháy sạch.
Quỷ Hỏa còn lại vẫn cháy hừng hực, khuếch tán bốn phương tám hướng, phạm vi càng lúc càng lớn.
Nhìn từ xa giống như nguyên trang viên khủng bố bị châm lửa vậy.
“Dương Gian ra tay, hắn muốn đốt sạch trang viên khủng bố.”
Vương Dũng ở phía xa thấy thế mí mắt co giật, gây ra động tĩnh quá lớn, ra tay kiểu này e rằng tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền, nếu không thể trong thời gian ngắn kết thúc chiến đấu thì phỏng chừng mấy người phe mình không dễ rời khỏi nơi này.
Dyson giật mình kêu lên:
“Trời ơi, hắn đốt trang viên? Chủ trang viên sẽ mang theo đám người làm vườn giết hắn!”
Vương Dũng nói:
“Không chừng là chúng ta thắng.”
Vương Dũng nhìn hướng khác.
Một cô gái mặc áo cưới màu đỏ kỳ dị đứng thẳng ở đó không nhúc nhích, hơn nữa thân hình rất mơ hồ, như ẩn như hiện, khó bị phát hiện.
Hà Nguyệt Liên vẫn không ra tay, nàng đang đợi tín hiệu của Dương Gian.
Quỷ Hỏa không kiêng nể gì thiêu đốt, động tĩnh lớn như vậy không thể nào không dẫn tới sự chú ý của trang viên khủng bố.
Nhưng một tòa lâu đài trong trang viên vẫn yên lặng, không có bất cứ động tĩnh gì, giống như bên ngoài phát sinh sự tình thế nào thì người trong trang viên đều không hay biết gì.
Nhưng mà trên thực tế, Quỷ Nhãn của Dương Gian dòm ngó thì mỗi khung cửa sổ của lâu đài trong trang viên đều đứng một người, những người này không nhúc nhích, nét mặt kỳ dị, toàn bộ đều nhìn chăm chú vào Dương Gian.
Nhìn thoáng qua thì có ít nhất hai mươi mấy bóng dáng đứng trước khung cửa sổ.
Những người này hẳn là người làm vườn mà Dyson đã nói, cũng là người ngự quỷ dưới tay chủ trang viên.
Nhưng không có một người làm vườn nào lao ra ngăn cản hành vi của Dương Gian.
Bởi vì khoảnh khắc Dương Gian đi tới cửa trang viên thì thông tin thân phận của hắn đã bại lộ.
“Xác nhận là đội trưởng của tổng bộ Châu Á, Quỷ Nhãn Dương Gian sao?” Một giọng nói khàn khàn vang lên trước bàn ăn dài mười mét.
Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, trông hơi già, hàm răng vàng khè máy móc nhai, nhấm nháp một miếng thịt sườn non mềm đẫm máu.
“Vâng thưa ngài.”
Một quản gia đứng bên cạnh hơi khom người nói:
“Đã xác nhận thân phận của kẻ xâm nhập nên ta cho tất cả người làm vườn ở lại lâu đài, không ra ngoài ngăn lại hành vi vô lễ đó của hắn.”
“Ngươi làm rất tốt, người làm vườn không phải đối thủ của một vị đội trưởng, đặc biệt khi đối phương còn là đội trưởng giỏi nhất. Vị đội trưởng giỏi nhất này đột nhiên xuất hiện trong trang viên của ta, rõ ràng rồi, hắn muốn đến săn giết ta, giống như những người này săn giết đội trưởng tên Trương Chuẩn của đối phương vậy. Lúc trước Dương Gian đã tuyên chiến, giờ phút này hắn bức thiết hy vọng dùng đầu của một vị Quốc Vương để kinh sợ người khác.”
“Tuy rằng việc này cũng nằm trong dự liệu nhưng ta không ngờ hắn chọn ta, vì cảm thấy Quốc Vương như ta càng dễ dàng đối phó sao?”
Giọng nói của chủ trang viên càng khàn khàn, mang theo mấy phần dữ tợn, khiến người cảm thấy sợ hãi.
Quản gia căng thẳng hơn, không sợ Dương Gian ở bên ngoài mà e ngại người bên cạnh mình.
Quản gia hỏi ý:
“Thưa ngài, chúng ta nên lập tức thông báo người khác, nếu có thể thì giữ vị khách này ở lại trang viên, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn nhiều, ngài thấy sao?”
Chủ trang viên trầm ngâm một chút, hỏi: “Chỗ chúng ta còn có bao nhiêu vị người làm vườn?”
“Hai mươi sáu vị.”
“Thông báo người khác, khiến bọn họ lập tức chạy tới, hy vọng tốc độ của bọn họ nhanh một chút, ta không muốn chờ khi họ tới nơi thì ta đã giải quyết xong mọi việc ở đây, khi đó ta sẽ không giao ra xác chết của Dương Gian.”
Chủ trang viên hơn năm mươi tuổi này lau cái miệng khô quắt, tiếp đó đứng lên.
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời thì vách tường bốn phía trở nên ướt sũng, nhiều nước thấm vào, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có hạt nước không ngừng nhỏ tí tách.
Nước chảy ra không bị bốc hơi, ngược lại càng tụ càng nhiều, trong khoảng thời gian ngắn đã hình thành một mảnh vũng nước, từng vũng tụ lại như muốn nhấn chìm chỗ này.
Quản gia thay đổi sắc mặt nói:
“Đây không phải vũng nước bình thường.”
Nhưng mà giây sau.
Vô số bàn tay âm u lạnh lẽo trắng bệch đột nhiên thò ra từ vũng nước tóm lấy đôi chân của quản gia, kéo tuột vào vũng nước.
Chủ trang viên ra tay, vươn cánh tay khô gầy ra xách quản gia lên, vô số bàn tay trắng bệch dưới vùng nước bỗng rụt về như bị cái gì tổn thương, bọt nước bắn tung tóe.
“Rời xa những vũng nước đó.”
Chủ trang viên ném quản gia lên bàn ăn, tiếp đó mặt không cảm xúc giẫm lên vũng nước từng bước một đi ra ngoài.
Vũng nước âm u lạnh lẽo không thể làm ngập đôi chân của chủ trang viên, càng không thể kéo vào trong nước.
Hơn nữa mỗi đi một bước sẽ để lại một dấu chân đen thui trên mặt nước, dấu chân rất lớn, hoàn toàn không khớp với kích cỡ chân của chủ trang viên.
Giống như có một người khác đang đi đường.