Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3231 - Chương 2988: Đi Ra Một Bước (2)

Chương 2988: Đi ra một bước (2) Chương 2988: Đi ra một bước (2)

“Quỷ Nuôi Thi bảo hộ thân thể, mũ tròn màu đen bảo hộ ý thức, không cần để ý cân bằng linh dị và ác quỷ thức tỉnh thì ta đủ sức kiên trì vài tháng, chờ qua ải này ta sẽ tìm cách cân bằng linh dị, nếu không qua được ải thì suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.”

Vương Sát Linh thầm nghĩ trong lòng, hắn biết rõ lần này đấu với tổ chức Quốc Vương nguy hiểm cỡ nào.

Dựa vào người ngự quỷ của giới linh dị trong nước đối kháng với tổ chức liên minh người ngự quỷ của nhiều nước, người mắt sáng đều hiểu chênh lệch lớn bao nhiêu, nếu không phải bởi vì Dương Gian thông qua thành công săn giết một vị kéo lại một ván thì Vương Sát Linh tin tưởng còn chưa khai chiến, giới linh dị trong nước đã tan vỡ.

Đội trưởng cũng không phải tên ngốc, nếu biết rõ thua chắc, cái gọi là cuộc họp đội trưởng căn bản không thể mở, dù sao mặc kệ hình thế trở nên khốc liệt cỡ nào cũng sẽ không ảnh hưởng sinh tồn của đội trưởng.

Nhưng hiện tại, Dương Gian khiến tất cả mọi người nhìn thấy hy vọng, bởi vậy Vương Sát Linh có thể kết luận, ngày mai cuộc họp đội trưởng nhất định có thể thuận lợi mở.

Sau khi nghĩ ngợi lung tung một lúc thì Vương Sát Linh vứt bỏ tạp niệm, cuối cùng vẫn mở ra hòm chứa Quỷ Nuôi Thi.

Cùng với mùi xác thối tràn ngập, ác quỷ bị thả ra, ánh đèn xung quanh bỗng nhiên dập tắt.

Vương Sát Linh giờ phút này chính thức bắt đầu đi lên con đường người ngự quỷ.

Trở thành người ngự quỷ là chuyện thống khổ.

Trong nhà an toàn tối đen vang vọng từng tiếng hét đau đớn, mùi vị bị linh dị xâm thực không dễ chịu chút nào.

Nhưng thời gian không quá lâu.

Đại khái gần ba mươi phút, mọi thứ trong nhà an toàn đều bình ổn một chút lại, tiếp đó ánh đèn lại sáng lên, Vương Sát Linh mặt không cảm xúc từ bên trong đi ra.

Giây phút này, thân thể của hắn không còn ấm nóng như người sống, từ đầu tới chân đều để lộ ra một hơi thở âm u lạnh lẽo kỳ dị, trên đầu Vương Sát Linh đội một cái mũ tròn cũ kỹ căn bản không thuộc về thời đại này.

“Đây là cảm giác trở thành người ngự quỷ sao? Tình cảm nhanh chóng biến mất, ý thức từng giây từng phút bị thứ đáng sợ xâm thực, điều này khiến tinh thần của ta luôn trong trạng thái căng thẳng. Thời gian dài trong trạng thái như vậy có thể bảo chứng không nổi điên đã là rất giỏi, càng miễn bàn lý trí suy nghĩ.”

Vương Sát Linh hiện tại mới hiểu làm người ngự quỷ rốt cuộc khó khăn cỡ nào.

Chỉ riêng hành hạ thể xác đủ để rất nhiều người ngự quỷ tan vỡ, sa đọa, nếu ý chí kiên định chịu đựng được ải này còn phải chống cự một số bản năng sinh ra khi bị ác quỷ ảnh hưởng, không thể buông thả bản năng, vì sau đó khó mà kiềm chế lại, cuối cùng thành người sống bị ác quỷ khống chế.

Khi người ngự quỷ vượt qua hết những điều này lại phải đối diện rủi ro ác quỷ thức tỉnh, từng ải khó khăn dồn dập, khiến người cảm thấy nghẹt thở cùng tuyệt vọng.

Nhưng tương ứng, nếu như có thể một đường kiên trì đi xuống, như vậy cả người nhất định sẽ tiến hành một loại lột xác.

“Hiện tại ta xem như hiểu tại sao Dương Gian luôn không để ta vào mắt, hễ ta còn là người bình thường thì vĩnh viễn không có tư cách được nhìn thẳng, đây là bản năng miệt thị của người ngự quỷ đối với người bình thường, bởi vì người bình thường cấp độ quá thấp, vô luận là ý thức hay thân thể đều không thể so sánh với người ngự quỷ.”

Một số quan niệm của Vương Sát Linh đang lặng lẽ thay đổi, bắt đầu suy nghĩ vấn đề theo góc độ của người ngự quỷ.

Thời gian dần trôi, khi thành phố Daito vào đêm, chỉ còn khoảng nửa ngày là đến cuộc họp đội trưởng.

Mà trong khoảng thời gian này đã có đội trưởng lục tục đi tới tòa thành thị này.

Bởi vì thành phố Daito mở cuộc họp đội trưởng lần thứ hai là tin tuyệt đối bí mật, đến hiện tại trừ đội trưởng ra, trong tổng bộ chỉ có vài người biết, không thể nào bị lộ bí mật.

Hành động của các đội trưởng cũng rất ẩn khuất, bọn họ lặng lẽ xuất hiện ở thành phố Daito căn bản không ai biết được.

Giờ phút này, một góc thành phố.

Cùng với một chiếc xe buýt ngừng lại, một thanh niên hơn hai mươi tuổi xách hành lý, mang kính râm đi xuống xe, hắn cảm khái một phen thành phố lớn phồn hoa, tiếp đó móc một cây bút máy giá trị xa xỉ ra khỏi túi áo, cầm một cuốn sổ ghi chép.

“Ngày mai giữa trưa tham gia cuộc họp đội trưởng, địa điểm là . . . cao ốc Ninh An.”

Hình như thanh niên sợ quên chuyện quan trọng nên ghi vào sổ.

Thanh niên đang định cất cuốn sổ chuẩn bị xuất phát chợt phát hiện hành lý mình đặt ở bên cạnh mất tiêu.

“Túi đồ của ta đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây, sao đột nhiên không thấy.” Châu Đăng nhìn quanh, bỗng dưng mở to mắt, hắn bị trộm túi hành lý?

“Không được, ta phải trộm lại!”

Hắn không có chần chừ, lập tức xoay người đuổi theo một phương hướng.

Cùng lúc đó, một người giấy Liễu Tam lặng lẽ xuất hiện trong một ngõ nhỏ âm u ở thành phố này, giây sau, liên tục có người ra khỏi ngõ nhỏ.

Mỗi người bề ngoài đều giống hệt nhau, mỗi người đều là Liễu Tam.

Trên một chiếc máy bay đến thành phố Daito.

Hà Ngân Nhi nghe radio báo máy bay sắp hạ cánh cũng buông xuống tạp chí trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát tòa thành thị này.

Trên đường cao tốc.

Tào Dương lái một chiếc xe hơi cao cấp cực nhanh, phớt lờ cảnh báo giảm tốc độ, chạy hướng thành phố tỏa ra ánh sáng ở phương xa.

Tất cả đội trưởng đang từ trời nam đất bắc tụ tập ở một chỗ.

Bình Luận (0)
Comment