Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3234 - Chương 2991: Hội Nghị Sớm (1)

Chương 2991: Hội nghị sớm (1) Chương 2991: Hội nghị sớm (1)

Lần trước đội trưởng hợp sức đối kháng Trương Tiện Quang, kết cục thảm nhất là Lý Quân và Vệ Cảnh, Lý Quân bị giết, Vệ Cảnh thì bị tổn hại nặng tiếp đó bị vùi vào đất mộ đến bây giờ còn chưa đi ra, cũng không biết về sau còn có thể bò ra được không.

“Lần trước Lý Quân đưa Quỷ Hỏa cho Dương Gian, chỉ còn lại tấm da người rách nát, tuy có thể mượn tay của A Hồng lại vẽ Lý Quân ra, nhưng thiếu Quỷ Hỏa và linh dị của Quỷ Họa e rằng có thể phát huy ra năng lực phi thường hữu hạn. Ta không có ý nhằm vào hắn, ta cũng không hy vọng hắn tham gia cuộc họp lần này, hắn nên về hưu, nghỉ ngơi một lúc, chuyện còn lại giao cho chúng ta đi xử lý, người như hắn không nên động vào nữa.”

Liễu Tam giờ phút này mở miệng nói, ngữ khí rất chân thành, vô cùng tôn trọng Lý Quân.

“Ta giải quyết Trần Kiều Dương người lần trước đi cùng Trương Tiện Quang, để xác chết cho Lục Chí Văn, khiến hắn mang về tổng bộ vì muốn Lý Quân chiếm lấy sức mạnh linh dị trên người Trần Kiều Dương, nếu thành công, hắn sẽ mạnh hơn Trần Kiều Dương, trở thành Người Chăn Quỷ mới.”

Dương Gian để lộ ra một thông tin quan trọng, cũng nói cho người khác biết khi Lý Quân sống lại thực lực sẽ không biến yếu, mọi người hãy yên tâm.

Mắt Vương Sát Linh lóe tia sáng:

“Khống chế linh dị trên người Trần Kiều Dương?”

Vương Sát Linh từng gặp Trần Kiều Dương, là một người ngự quỷ cực kỳ mạnh, dường như có thù với cha mẹ của hắn hồi còn sống, bị cha mẹ nhốt trong nhà cổ họ Vương, tuy sau này thoát khốn nhưng cũng chết trong vụ Trương Tiện Quang.

Lâm Bắc sờ đầu trọc nói:

“Nếu Lý Quân có thể đến thì tốt nhất, vậy là có thêm một vị đội trưởng. Nếu không đến được, dựa vào mấy người chúng ta chắc cũng có thể ứng đối tổ chức Quốc Vương.”

“Chờ thêm một chút đi.” Dương Gian nói.

Mọi người tiếp tục chờ đợi, bởi vì chưa đến giờ họp, bọn họ đều tới sớm, dù sao việc lớn quan trọng như vậy tuyệt đối không thể đến muộn.

Thời gian đại khái đến mười giờ sáng.

Tiếng thang máy vận chuyển vang lên.

Có người đặc biệt lại đi vào thế giới linh dị của Lâm Bắc.

“Đến rồi, là Lý Quân và Lục Chí Văn, A Hồng đi theo sau bọn họ, còn một người nữa, là người bình thường, chắc là cấp quản lý của tổng bộ.” Lâm Bắc lập tức biết được mọi tình huống.

Hà Ngân Nhi lạnh lùng nói:

“Mười đội trưởng, còn thiếu Châu Đăng nữa là đủ người, hắn thật sự dám đến cuối cùng, khiến mọi người đều đợi hắn.”

Khi nói chuyện thì cửa thang máy mở ra.

Bốn người Lý Quân, Lục Chí Văn đi ra.

“Xin lỗi, đến sớm hơn hai giờ để tham gia họp nhưng không ngờ vẫn tới chậm.”

Lý Quân mở miệng nói, trong giọng nói lộ chút già nua, không giống như ngữ khí của hắn mà càng giống giọng của Trần Kiều Dương.

Mọi người đánh giá Lý Quân, thấy trên mặt của hắn tăng thêm vài vết sẹo dữ tợn hằn sâu vào da, không thể lành sẹo, thân thể cũng không đứng thẳng nữa, hơi còng lưng và ủ rũ như sắp xuống mồ.

Tuy vẫn là Lý Quân lúc trước nhưng khí chất thay đổi nhiều, mọi người đều cảm giác được một chút xa lạ.

Lục Chí Văn nói:

“Lý Quân hiện tại không có vấn đề gì, có thể nghênh tiếp chiến đấu sắp tới, các ngươi đừng lo quá. À, vị này là Vương Quốc Cường của tổng bộ, người dự tuyển phó bộ trưởng tiếp theo, hôm nay lại đây chủ yếu là lộ mặt, nếu sau này Tào Diên Hoa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn gì thì hắn sẽ tiếp nhận chức vụ tổng bộ.”

Vương Quốc Cường nói:

“Các vị đội trưởng, sau này về công việc xin chỉ dẫn nhiều cho, ta sẽ cố gắng làm tốt phần việc của mình, cống hiến sức lực cuối cùng để ổn định thế cục sau này.”

Dương Gian liếc qua hắn, hỏi thẳng:

“Nếu là phó bộ trưởng nhiệm kỳ sau thì ta muốn biết ngươi có cái nhìn thế nào về việc tổ chức Quốc Vương lần này.”

Vương Quốc Cường sửa sang lại suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Đây không phải là sự kiện đơn giản, đây là chiến tranh, một trận chiến tranh quan hệ sống còn, nếu đã là chiến tranh thì nên vứt hết mọi ảo tưởng, đoàn kết một lòng, đánh thắng trận này.”

“Bởi vậy ta cảm thấy tổ chức Quốc Vương hẳn là bị hoàn toàn tiêu diệt, sau khi tiêu diệt phải ngăn chặn tổ chức như vậy tro tàn lại cháy.”

Dương Gian nghe xong nói:

“Khá lắm, ngươi hơn Tào Diên Hoa nhiều. Tào Diên Hoa luôn lấy đại cục làm trọng, nếu là một năm trước thì tác phong của hắn không có vấn đề gì, nhưng quan niệm này bây giờ đã bị đào thải, lần này đấu với tổ chức Quốc Vương chỉ có ngươi chết ta sống, không có cơ hội điều đình nào. Vương Quốc Cường, ngươi có thể dự thính cuộc họp đội trưởng lần này.”

Vương Quốc Cường gật đầu.

Lâm Bắc nhìn thoáng qua ghế ngồi cuộc họp, lập tức tăng thêm một hàng ghế.

Vương Quốc Cường thấy vậy lập tức đi qua ngồi xuống, đồng thời A Hồng cũng rất tự giác tìm một chỗ dự thính, nàng không phải đội trưởng, không có tư cách tham dự cuộc họp này.

“Vậy là hiện tại mọi người đều đang đợi Châu Đăng kia?”

Vương Sát Linh bình thản mở miệng nói:

“Mặt mũi của người này lớn còn hơn ngươi nhỉ, Dương Gian, ta đoán hắn không tới đâu, huỷ tư cách đội trưởng của hắn đi. Chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp đội trưởng ngay bây giờ, hành động sớm một chút thì phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút.”

Dương Gian nói:

“Còn chưa tới giờ hẹn, không thể bởi vì điều này mà từ chối Châu Đăng tham gia cuộc họp. Ta đặt ra thời gian là mười hai giờ trưa, chỉ cần tới trước thời gian thì không xem như đến muộn.”

Hà Ngân Nhi nói:

“Nhưng cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp, ai biết hắn khi nào sẽ đến.”

Dương Gian trầm ngâm một lúc nói:

“Chờ thêm nửa tiếng, nếu vẫn chưa đến thì bắt đầu họp sớm.”

Nghe vậy, người khác cũng không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy mọi người đều tới đông đủ, chỉ thiếu một người thì hơi lãng phí thời gian.

May mắn Châu Đăng không khiến mọi người chờ quá lâu.

Đại khái gần mười phút sau, Lâm Bắc đột nhiên mở miệng:

“Châu Đăng đến rồi, hắn vào trong tòa nhà.”

Sau đó có tiếng thang máy vận chuyển.

Gần một phút sau, thang máy lên tầng cao nhất.

Tùy theo cửa thang máy mở ra, Châu Đăng vội vàng bước ra, khi hắn trông thấy mọi người đều có mặt thì ngây ra, dường như không ngờ trừ mình ra thì đội trưởng khác đều đến đông đủ.

Liễu Tam mở miệng nói:

“Châu Đăng, cuộc họp quan trọng như vậy ngươi nên tới sớm chứ, mọi người đều đang đợi ngươi.”

Hà Ngân Nhi liếc mắt một cái: “Phỏng chừng lại đi trộm đồ của người khác.”

Châu Đăng đỏ mặt nạt:

“Sao ngươi có thể trống rỗng bôi đen trong sạch của người khác hả? Ta ở trên đường gặp ăn cắp, bị trộm mất hành lý, sau khi ta đuổi theo tên trộm. Tên trộm đó chạy quá nhanh nên làm lỡ một ít thời gian. Bắt trộm là thấy việc nghĩa hăng hái làm, không xem như trộm cắp.”

Tào Dương kinh ngạc nói:

“Thật đúng là đi trộm đồ.”

Châu Đăng nghe lời này thì suýt hộc máu, thời nay nói lời thật lòng đều không có người tin sao?

Trên thực tế không phải người khác không tin, mà là chuyện này quá mức khó tin, một người bình thường mà trộm hành lý từ tay một đội trưởng, nói ra ai mà tin nổi? Huống chi lúc trước Châu Đăng thích làm nghề này, trong hồ sơ ở tổng bộ còn ghi lại sự tích quang huy của hắn.

Dương Gian nghiêm túc nói: “Được rồi, tất cả đừng nói nữa, Châu Đăng là đồng đội đáng tin cậy, lúc này đừng lôi người khác ra làm trò đùa. Châu Đăng, ngươi ngồi vào ghế đi.”

“Vâng, đội trưởng Dương.” Châu Đăng muốn chảy nước mắt, quả nhiên chỉ có Dương Gian hiểu mình nhất.

Châu Đăng ngồi vào chỗ, mười một vị đội trưởng lại tụ hợp, nhưng lần này thiếu Vệ Cảnh.

10 giờ 20 phút sáng, bởi vì mọi người có mặt đông đủ nên cuộc họp đội trưởng bắt đầu sớm.

Bình Luận (0)
Comment