Chuyện này quyết định xong, tiếp tục thảo luận chuyện khác.
Dương Gian mở miệng nói: “Suy xét địa điểm thuyền u linh lên bờ nhất định là ở khu vực ven biển, bởi vậy bắt đầu từ bây giờ, các vị đừng trở về khu vực mình phụ trách, hãy ở lại thành phố Daito, nhiều hành động sắp tới đều cần đội trưởng hợp sức, đừng đi riêng lẻ. Đối phương đã có kinh nghiệm săn giết Trương Chuẩn, lén xử lý thêm một vị đội trưởng không phải chuyện khó đối với họ. Đương nhiên, chúng ta lén tiêu diệt một Quốc Vương bên đối phương cũng không khó.”
“Bởi vậy trước khi cân bằng bị hoàn toàn phá vỡ, hai bên đối kháng với nhau là hung hiểm nhất, tuyệt đối không thể lộ ra sơ hở.”
Vương Sát Linh nói:
“Lấy thành phố Daito làm trung tâm, xây dựng một tuyến phòng ngự à? Ý tưởng rất tốt, nhưng lỡ như đối phương cố ý phá hoại thành phố khác thì sao?”
Dương Gian nói:
“Nếu đối phương thật sự muốn dùng trò vặt đó thì ta sẽ khởi động kế hoạch đại hồng thủy trước, lấy an toàn thành phố để uy hiếp chúng ta, trừ khiến chúng ta khó chịu ra căn bản không thể ảnh hưởng đại cục, ta tin tưởng đối phương không ngốc như thế, hao phí tinh lực vào chuyện này, dù sao thời gian đã không nhiều, hành động sắp tới của bọn họ nhất định sẽ quay quanh thuyền u linh lên bờ.”
Lục Chí Văn gật đầu nói: “Có đạo lý, bởi vậy ta suy đoán hành động tiếp theo của tổ chức Quốc Vương là muốn tìm cảng thích hợp ở chỗ chúng ta, bảo đảm thuyền u linh lên bờ, ta cảm thấy hung hiểm không ở thành phố khác mà là ven biển, trong đó thành phố Đại Hải, thành phố Daito, thành phố Đại Áo, thành phố Đại Phúc, bốn thành phố này có khả năng cao nhất.”
Hà Ngân Nhi hỏi:
“Tại sao là bốn thành phố này? Còn một số thành phố nhỏ khác mà?”
Lục Chí Văn nói: “Bởi vì đây là bốn thành phố lớn nhất ven biển, nếu đối phương lựa chọn lên bờ ở một thành phố nhỏ vậy có nghĩa là lúc mấu chốt chúng ta có thể bỏ đi một tòa thành phố, hoàn toàn phong tỏa một khu vực, do đó giảm bớt ảnh hưởng của thuyền u linh. Đối phương muốn một kích hạ gục chúng ta, khiến chúng ta buộc phải trực diện ứng đối thuyền u linh thì phải lên bờ ở một thành phố đủ sức nặng, nặng tới mức chúng ta không thể dứt bỏ, chỉ có thể đi bảo hộ.”
“Dương Gian lựa chọn mở cuộc họp này ở thành phố Daito có khi cũng suy xét điều này, dù sao sự kiện Quỷ Chết Đói xuất hiện ở thành phố Daito, nếu đối phương thấy sự kiện Quỷ Chết Đói không được giải quyết, rất có thể sẽ khiến thuyền u linh lên bờ ở thành phố Daito, trong tình huống loạn trong giặc ngoài chúng ta mới sẽ bị tổn hại nặng.”
“Phân tích có đạo lý.” Liễu Tam vỗ tay, cảm thấy Lục Chí Văn nói đúng.
Đội trưởng khác cũng biểu thị tán đồng.
“Ngươi cảm thấy thành phố nào có khả năng bị chọn nhất?” Hà Nguyệt Liên luôn im lặng giờ phút này có chút tò mò hỏi thăm.
Bởi vì trong số thành phố bị đề cập có quê hương thành phố Đại Áo của nàng.
Lục Chí Văn lắc đầu nói: “Không rõ ràng, mỗi một tòa thành phố đều có thể, nếu thật sự muốn để ta phán đoán thì khả năng lớn nhất hẳn là thành phố Daito, nhưng đối phương làm kế hoạch lớn như vậy chắc chắn có phương án dự bị, nếu nhân viên tình báo của đối phương điều tra ra cái gì, tin tưởng đối phương lập tức sẽ khiến thuyền u linh chạy hướng thành phố khác.”
Dương Gian ngẫm nghĩ nói:
“Thành phố Đại Hải có diễn đàn linh dị của Diệp Chân, thành phố Daito có nhân viên hậu cần chúng ta phòng thủ, so sánh thì thành phố Đại Áo không có người phụ trách sẽ yếu hơn, và thành phố Đại Phục chỉ có một người phụ trách.”
Lý Quân nói ngay:
“Nếu vậy thì có phải là nên cử đội trưởng đi hai thành phố này trông chừng không?”
“Không đủ người, Tào Dương, Lý Nhạc Bình, Lâm Bắc phải phụ trách giao dịch, nếu điều thêm hai đội trưởng đi, số người tản ra rất dễ dàng bị tận diệt, hơn nữa đội trưởng bị phái cũng có nguy hiểm, ít nhất phải có hai đội trưởng cùng hành động mới có thể bảo vệ an toàn.”
“Không thể hoàn toàn phòng thủ kín kẽ, ngược lại đánh cược một phen, buông bỏ một tòa thành phố, chỉ phụ trách an toàn cho thành phố khác. Chỉ có thể thủ một trong hai thành phố Đại Phúc và thành phố Đại Áo, chọn thành phố nào thì ném tiền xu quyết định.”
Lý Quân hơi phản đối đề nghị như vậy:
“Hơi trò đùa, an toàn của một thành phố quyết định bằng cách ném tiền xu?”
Dương Gian nói: “Đây mới là công bằng nhất.”
“Vương Quốc Cường, ngươi ném đi, mặt phải thì thủ thành phố Đại Áo.”
Dương Gian chỉ định người bình thường Vương Quốc Cường ném tiền xu.
Vương Quốc Cường thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn đứng lên khỏi chỗ ngồi, đến trước bàn hội nghị, móc một đồng tiền ra khỏi túi.
Lý Quân nhíu mày hỏi:
“Vương Quốc Cường, ngươi cũng hùa theo trò đùa này?”
“Phương án này của Dương Gian là đúng, có quá nhiều thành phố cần thủ, phân tán lực lượng thì sơ sẩy một cái là thua trắng. Bốn thành phố, chúng ta có thể chăm sóc ba thành phố đã rất giỏi rồi, không thể quá lòng tham, khi tất yếu phải biết chọn lấy hoặc bỏ.” Ngữ khí của Vương Quốc Cường kiên định, cực kỳ đồng ý với ý tưởng của Dương Gian.
Lý Quân liếc qua đội trưởng khác.
Các đội trưởng đều trầm mặc, bởi vì bọn họ cũng biết phương án của Dương Gian là đúng.
Không còn cách nào, quá ít người.
Lý Quân thấy vậy chỉ có thể nghẹn tức giận, không thể nói gì thêm.
Rất nhanh, Vương Quốc Cường ném tiền xu.
Tiền xu vẫn chưa rơi xuống đất nhưng đã biết kết quả.
“Mặt trái, thủ thành phố Đại Phúc.” Dương Gian bình tĩnh nói: “Họp xong thì Lý Quân, ngươi và Liễu Tam đi thành phố Đại Phúc.”
“Không có vấn đề.” Liễu Tam nhún vai, biểu thị không sao cả.
Dương Gian cho Liễu Tam đi cùng Lý Quân vì suy xét đến Liễu Tam rất cẩn thận, hơn nữa có thể biết trước, có thể trước tiên phát hiện nguy hiểm, dù sao đánh không lại cũng có thể chạy, nếu là khiến Lý Quân và Hà Ngân Nhi đi cùng nhau, đụng phải đối phương sẽ lao vào đánh ngay, căn bản sẽ không suy xét chạy trốn.