Tuy thành phố Đại Phúc không có đội trưởng, nhưng có người phụ trách.
Người phụ trách tên Mã Quân, là một người đàn ông bình thường trạc ba mươi tuổi, đi làm và tan ca đúng giờ, đi ở trên đường sẽ không bị ai nhận ra.
Nhưng điều này không có nghĩa là Mã Quân không có năng lực.
Trái ngược, hắn rất có năng lực, trong thời gian làm việc đã quản lý thành phố Đại Phúc rất tốt, thành công giải quyết nhiều sự kiện linh dị, cũng vì không có sự kiện linh dị bùng nổ, mới khiến thành phố Đại Phúc và Mã Quân không nổi tiếng trong giới linh dị, cực kỳ không bắt mắt.
Nếu không phải lần này mở cuộc họp đội trưởng, thành phố Đại Phúc căn bản không xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Hôm nay, Mã Quân vẫn như mọi người đi vào văn phòng của mình, ngồi xuống, ung dung pha một tách trà nóng, ngồi thừ người cả ngày, chỉ chờ buổi chiều năm giờ lập tức thu thập đồ đạc tan tầm về nhà.
Nếu thành phố Đại Phúc có việc thì Mã Quân sẽ đi công tác, còn không có việc thì sẽ uống trà, nhìn tin tức, xem phim dài tập.
“Mã Quân, gần đây giới linh dị phát sinh chuyện lớn như vậy, ngươi còn có tâm trạng ngồi ở trong phòng làm việc uống trà? Tổng bộ tuyên chiến với tổ chức Quốc Vương, phải chăng ngươi cũng nên làm chút chuẩn bị gì đó?” Trợ lý nhìn không được, định nhắc nhở Mã Quân một tiếng, đừng giống như trước kia 9 giờ đi làm 5 giờ tan ca, phải nhiệt tình hơn một chút.
Mã Quân buông xuống tạp chí trong tay, ngẩng đầu lên, uống một ngụm trà nói: “Ta chỉ là một người phụ trách bình thường, quản tốt thành phố Đại Phúc là được, tổng bộ cùng tổ chức Quốc Vương đánh nhau thì còn có các vị đội trưởng, ta xen vào làm gì? Ngại chết không đủ nhanh sao?”
Trợ lý lại hỏi:
“Ngươi không lo lắng thế cục tương lai sao?”
Mã Quân lắc đầu, nói:
“Lo chứ, nhưng năng lực của ta có hạn, không ảnh hưởng đại cục được, cho nên mặc kệ về sau kết quả như thế nào, ta đều sẽ thủ tốt thành phố Đại Phúc.”
“Lỡ như tổng bộ thua thì người phụ trách như ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm, đối phương sẽ tính sổ với ngươi.” Trợ lý nói.
Mã Quân vẫn điềm tĩnh, lắc đầu biểu thị không sao cả:
“Các đội trưởng còn đánh không lại tổ chức Quốc Vương thì ta bị thanh toán cũng là lẽ tất nhiên, chuyện đó không phải ta có thể quyết định, an tâm đi, cuộc sống nên như thế nào thì cứ tiếp tục như thế.”
Trợ lý nghe vậy thì nghẹn lời, ôm cục tức rời đi.
Mã Quân thấy vậy chỉ là nhẹ lắc đầu, sau đó tiếp tục uống trà xem tạp chí.
Trong lòng hắn làm sao không biết hiện tại là lúc giới linh dị đại náo động, nhưng càng như vậy hắn càng phải quản tốt thành phố Đại Phúc, các đội trưởng có việc cần làm của họ, Mã Quân cũng có nhiệm vụ của riêng mình. Quan tâm tổng bộ là đúng, nhưng cũng phải có năng lực này mới được.
Mã Quân tự nhận chính mình không sánh bằng đội trưởng chấp pháp Dương Gian, lo yên phận đi làm tan tầm là được, ít ra còn đi làm thì tình huống chưa quá tệ.
“Đúng rồi, nói về đội trưởng chấp pháp, Quỷ Nhãn Dương Gian, lúc trước biệt hiệu của ta là gì nhỉ?” Trong đầu Mã Quân bỗng suy nghĩ một câu hỏi rất ngốc.
Bởi vì lâu rồi không lăn lộn giới linh dị, không giao tiếp với người ngự quỷ khác dẫn đến hắn trong một chốc không nhớ ra biệt hiệu của mình.
Dù sao không phải mỗi một vị người ngự quỷ đều có trí nhớ tốt.
“À, nhớ ra rồi, biệt hiệu của ta là Quỷ Trò Chơi.”
Mã Quân nhớ lại, đã nhớ ra biệt hiệu của mình trong giới linh dị.
Mã Quân thầm càu nhàu:
“Biệt hiệu chán thật, nói ra thật mất mặt, quên cũng là một chuyện tốt.”
Mã Quân nhanh chóng vứt bỏ những ký ức không tốt, chìm đắm vào vừa làm vừa chơi, hy vọng ngày này chấm dứt sớm một chút.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Khó khăn lắm mới chờ đến buổi chiều năm giờ.
Chiếc đồng hồ báo thức trong văn phòng reo lên.
“Năm giờ rồi, tan tầm, tan tầm.”
Mã Quân lập tức dọn dẹp đồ, xách cặp táp đi ra văn phòng, trước khi đi còn không quên khóa cửa lại, bảo đảm chính mình sẽ không trở về tăng ca.
Người khác đã nhìn quen việc này, thậm chí cảm thấy Mã Quân rất chịu trách nhiệm, là một người sếp tốt, dù sao với thân phận của hắn dù mỗi ngày không đi làm đều sẽ không có người nói cái gì.
Đi ra công ty, Mã Quân duỗi lưng, giống như ngửi được không khí tự do, bước chân nhẹ nhàng đi hướng nhà mình.
Vì tiện cho việc về nhà, Mã Quân trực tiếp dời chỗ làm tới một tòa cao ốc cách nhà chỉ mười phút đi đường.
Vốn cho rằng hôm nay lại giống như mọi khi là một ngày tan tầm bình thường.
Nhưng khi Mã Quân đứng ở đầu đường đợi đèn xanh đèn đỏ thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn:
“Là người phụ trách của thành phố Đại Phúc, Mã Quân đúng không?”
Người gọi lại Mã Quân có khẩu âm hơi lạ, không giống người của thành phố Đại Phúc mà như người nước ngoài không học giỏi tiếng Trung.
Mã Quân không có quay đầu, mà là cau mày nhìn chằm chằm một người ở bên kia đường.
m thanh rõ ràng đến từ sau lưng, nhưng người thì ở phía đối diện, loại cảm giác này thật quái dị.
“Ngươi là ai?” Mã Quân mở miệng hỏi thăm, đồng thời cũng đang đánh giá đối phương.
Đó là một người nước ngoài đội mũ cao bồi, hình thể cao lớn, râu ria xồm xàm, trên mặt hắn mang theo một chút nụ cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mã Quân, cho người cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Ngươi có thể kêu ta là Simon.” Người đàn ông nước ngoài tự xưng là Simon, nhưng cái tên này hơn phân nửa là giả.
Simon?
Trong đầu Mã Quân không có ấn tượng về người này, nhưng không ảnh hưởng phán đoán của mình:
“Thành phố Đại Phúc không có người giống như ngươi, hơn nữa cách đường cái ta đều có thể cảm giác được mùi hôi tỏa ra từ ngươi, hơi thở âm u lạnh lẽo, ngươi là người ngự quỷ đúng chứ? Hơn phân nửa là người của tổ chức Quốc Vương.”
“Phán đoán của ngươi rất chính xác.”
Simon hơi sửa sang lại mũ cao bồi, ngước đầu lên, lộ ra một đôi mắt đen ngòm không có đồng tử, sâu trong đôi mắt kia lóe tia sáng xanh, kỳ dị mà lại tà ác.
“Xem ra hôm nay ta phải tăng ca.” Mã Quân khe khẽ thở dài.
Mã Quân hiểu rằng chính mình đã bị người của tổ chức Quốc Vương theo dõi, hôm nay muốn về nhà e rằng không thể nào.
Đã như vậy thì nên thực hiện chức trách người phụ trách thành phố của mình.
Khóe môi Simon cong lên rất là rợn người:
“Có lẽ ngươi về sau đều không cần lại đi làm, ta sẽ giải thoát cho ngươi.”