Lúc này đèn đỏ biến xanh.
Người đi đường chờ qua đường cái dường như không phát hiện hai người này, chỉ lo băng qua đường.
Đoàn người dâng lên.
Simon lẩn vào trong đám đông đi hướng Mã Quân, tương tự, Mã Quân cũng sắc mặt nghiêm túc, không lùi bước đi hướng Simon.
Hai người đều sẵn sàng ra tay.
Nhưng Mã Quân không biết rằng Simon không phải người ngự quỷ bình thường trong tổ chức Quốc Vương, mà là một trong mười lăm vị Quốc Vương.
Nhưng điều này đã không trọng yếu.
Mã Quân cất tiếng nói:
“Chúng ta hãy chơi một trò chơi đi, ta đếm một hai ba, mọi người đều biến thành người gỗ cây, không được nhúc nhích.”
“Một.”
Simon hành động, hơi thở kỳ dị bao phủ xung quanh, bầu trời chạng vạng nháy mắt biến thành đêm tối, đồng thời một đôi mắt xanh ngắt lóe sáng trong đêm, đặc biệt bắt mắt.
“Hai.”
Giọng của Mã Quân vẫn đang quanh quẩn.
Giây sau, trong tay của Simon xuất hiện một cây súng săn hai ống cũ kỹ, dứt khoát bóp cò hướng Mã Quân.
Quỷ Vực khóa chặt, phát súng này chắc chắn bắn trúng, không thể tránh né.
“Ba.”
Mã Quân phát ra tiếng đếm cuối cùng, tiếng súng đáng sợ cũng vang vọng bốn phía.
Trò chơi linh dị đáng sợ có hiệu lực.
Tất cả thứ có thể nhúc nhích ở xung quanh đều yên lặng, giống như thật sự biến thành người gỗ cây theo lời của Mã Quân, hơn nữa loại linh dị này thậm chí ảnh hưởng Simon, chính hắn cũng bị đông lại tại chỗ.
Nhưng Simon chỉ bị đông lại gần hai giây.
Chốc lát sau Simon lại nhúc nhích.
“Chạy?”
Khuôn mặt của Simon vặn vẹo dữ tợn, hắn phát hiện xung quanh đã không còn tung tích của Mã Quân.
Một con mồi có thể dễ dàng lấy tới tay vậy mà trốn mất ngay trước mắt.
Là sơ ý sao?
Không phải.
Sức mạnh linh dị của người phụ trách này rất mạnh, không cùng cấp bậc với người khác, tuy rằng không bằng đội trưởng, nhưng đã có thể mang đến chút phiền phức nhỏ cho Simon.
Mã Quân đương nhiên bỏ chạy, hắn không ngu, đối phương tỏ rõ là đến giết hắn.
“Phải gửi tin!”
Mã Quân thừa dịp thời gian chạy trốn lập tức báo cáo chuyện phát sinh ở đây cho tổng bộ, tiếp đó lòng nóng như lửa đốt chạy về nhà.
Mã Quân lo cho an nguy của người nhà.
Nhưng mà vào thời khắc này, Mã Quân chợt đứng lại, che ngực, đau đớn kịch liệt truyền đến, thân thể không nghe theo điều khiển ngã xuống đất.
“Sao có thể? Rõ ràng đã thành công chạy trốn, tại sao còn bị cây súng săn cũ kia bắn trúng?”
Mã Quân cúi đầu nhìn lồng ngực, máu chảy xuôi, một lỗ thủng đen ngòm xuất hiện ở trên người.
Vốn cho rằng vết thương như vậy hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Mã Quân nhanh chóng phát hiện trong cơ thể dường như có thứ gì đang mấp máy.
Mã Quân kiểm tra sơ, lập tức ý thức được dị vật trong thân thể là cái gì.
Chính mình bị bắn trúng, thứ kẹt lại trong thân thể không phải viên đạn, mà là một con quỷ, hơn nữa con quỷ này đã cùng thân thể của mình dung hợp hoàn mỹ, không thể tách ra nữa.
Khiến Mã Quân cảm thấy không ổn là con quỷ này vẫn trong trạng thái thức tỉnh.
Trong thân thể của một người ngự quỷ bị cứng rắn nhét vào một ác quỷ sau khi thức tỉnh thì sẽ xuất hiện tình huống gì?
Rất hiển nhiên, cân bằng sẽ bị phá vỡ, trạng thái của Mã Quân sẽ trở nên tồi tệ vì con quỷ đột nhiên gia nhập này.
“Súng săn đó là chuyên môn dùng để đối phó người ngự quỷ.”
Mã Quân giờ phút này thống khổ giãy giụa, bản thân hắn đã không thể bình thường vận dụng sức mạnh linh dị, bởi vì linh dị đã mất cân bằng, dù kẻ địch không làm gì thì hắn cũng sẽ chết vào ác quỷ thức tỉnh.
“Không kịp rồi, không thể về nhà, nhất định phải ở đây bám giữ đối phương, chống đỡ tới khi chi viện đến.”
Mã Quân đã gửi tin tức, hắn biết đội trưởng sẽ nhanh chóng tìm tới.
Điều kiện tiên quyết là chính mình có thể sống đến lúc ấy.
“Tìm được ngươi, thật là khiến người cảm thấy ngoài ý muốn, trúng đạn mà còn có thể chạy xa như vậy, sức sống của người phụ trách đều kiên cường đến thế sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ủng da của Simon đạp trên mặt đất phát ra tiếng bước chân trong trẻo.
Xung quanh lục tục xuất hiện vài người hình dạng khác nhau, đều là người ngự quỷ ẩn nấp vào thành phố Đại Phúc, vì trăm phần trăm xử lý người phụ trách của thành phố này.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi, bắt đầu từ bây giờ ai tìm được vị trí của ta trong thành phố này trước thì người đó thắng.”
Mã Quân chịu đựng đau đớn thân thể giống như bị xé rách cưỡng bức vận dụng sức mạnh linh dị, hắn biết chính mình chết chắc rồi, bởi vậy hắn liều mạng ác quỷ thức tỉnh quyết bám giữ những người này.
Giây sau.
Người đi trên đường đều biến mất hết, bầu trời trở nên u tối, mọi tạp âm đều biến mất, chỉ còn lại yên tĩnh.
Thành phố Đại Phúc chớp mắt biến thành một thành phố quỷ trống rỗng.
Không có người sống, cũng không có dấu hiệu sự sống, chỉ có người ngự quỷ bị cuốn vào.
Mã Quân lại biến mất ở trước mắt, hắn núp trong thành phố yên tĩnh này.
Mã Quân đánh liều ác quỷ thức tỉnh, vận dụng sức mạnh linh dị có thể là mạnh nhất cả đời mình trực tiếp ảnh hưởng một tòa thành phố.
Nếu là lúc trước thì Mã Quân tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng mấy mấy con phố, một khu vực nội thành.
Núp trong thành phố lớn, đối phương muốn tìm được Mã Quân sẽ phải hao phí một ít thời gian.
Nhưng trong thành phố yên tĩnh, Mã Quân biến mất đang ngồi trên cái ghế ở trong góc công viên, hắn không nhúc nhích, sắc mặt tro tàn, hai mắt ảm đạm, không còn hơi thở, mặc dù thân thể còn đang kỳ dị mấp máy, co giật, nhưng bản thân hắn đã không còn sinh mệnh.
Mã Quân đã chết, chết vào ác quỷ thức tỉnh.
Một đợt linh dị tập kích của đối phương đủ lấy mạng của Mã Quân, có thể chống chọi được đã khiến người ngoài ý muốn.
Tuy Mã Quân chết rồi nhưng trò chơi linh dị này còn phải tiếp tục.
Bởi vì kế tiếp chi phối trò chơi này là quỷ thật.
Đây cũng là ý tưởng khi còn sống của Mã Quân, dùng mạng bám giữ đối phương, đợi đến khi đội trưởng chi viện thì phân tích sau.