Lý Quân cảm thụ hơi thở không tầm thường ở quanh đây, hắn dừng bước chân, nhìn chăm chú vào người đàn ông nước ngoài đội mũ cao bồi, sau lưng cõng khẩu súng săn hai nòng cũ kỹ.
Tuy chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng địch ý lại cực kỳ rõ ràng.
Lý Quân sắc mặt âm u, ngữ khí cũng không thân thiện gì:
“Người của tổ chức Quốc Vương?”
Liễu Tam nhìn quanh: “Đối phương không chỉ có một người, xung quanh ẩn giấu nhiều người ngự quỷ, chắc bọn họ biết không cắt đuôi chúng ta lần theo dấu được nên quyết định dừng lại ở trấn nhỏ này để đấu với chúng ta, phỏng chừng muốn giải quyết nhanh ba chúng ta, không muốn dẫn đến người khác.”
Liễu Tam vừa phân tích tình huống vừa nhìn quanh đường cái này.
Chợt thấy có mấy người hơi thở âm u lạnh lẽo đứng rải rác trên nóc nhà, những người này có nam có nữ, nhưng số lượng không nhiều, nhìn sơ đại khái cũng chỉ có năm vị, chắc đây là một tiểu đội.
Đội trưởng chắc là người đàn ông ở trước mắt.
“Đáng tiếc ta chỉ có người giấy lại đây, nếu ta tự mình đến, hợp sức với Lý Quân thì hai đội trưởng đủ sức tiêu diệt tất cả người ở đây. Có lẽ đối phương cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới dám dừng lại chờ Lý Quân, tình huống không tốt chút nào, biết rõ Lý Quân là đội trưởng còn dám ngừng bước chân phản kích, rõ ràng người đàn ông nước ngoài đội mũ cao bồi này tám chín phần mười là một vị Quốc Vương.”
“Một vị Quốc Vương mang theo một tiểu đội lẻn vào đây, tỏ rõ đến phá hoại. Người phụ trách thành phố Đại Phúc bị tập kích, rất có thể là những người này làm.”
Liễu Tam nheo mắt, hắn suy tính cự ly từ vị trí lúc trước của bọn họ đoán ra những người này giải quyết Mã Quân xong định chuồn đi, kết quả bị Lý Quân cảm giác được.
Đối phương giết một người phụ trách xong vốn không định dây dưa, chuẩn bị rút lui, kết quả phát hiện người đuổi theo chỉ có một đội trưởng là Lý Quân, nên mới tính giết ngược lại.
“Hiện tại tình huống này dù gọi chi viện cũng không kịp, một khi ra tay nhất định là đấu sống đấu chết, trong vòng một phút tuyệt đối sẽ kết thúc chiến đấu.”
Sau khi ý thức được điểm này, Liễu Tam liếc qua A Hồng đứng ở bên cạnh.
Một ánh mắt nói lên rất nhiều điều.
“Phải liều mạng, nếu không hôm nay sống không nổi.” A Hồng lòng chùng xuống, cũng hiểu ý của người giấy Liễu Tam.
Lý Quân cũng ý thức được hình thế khó khăn, hắn nhỏ giọng nói: “Bảo hộ A Hồng, ta ở đây liều mạng với những người này.”
Mặt Liễu Tam sửng sốt, hiểu ý định của Lý Quân.
Khi cần thiết, Lý Quân sẽ yểm hộ hai người, để người giấy Liễu Tam mang theo A Hồng chạy đi.
“Ngươi đoán không sai, chúng ta quả thực là người của tổ chức Quốc Vương, tự giới thiệu chút nhé, ta tên Simon. Ta biết ba người các ngươi, ngươi là Lý Quân, người bên cạnh là Liễu Tam, quý cô còn lại hẳn là A Hồng, hai đội trưởng một người phụ trách, quả thực là một tổ hợp nguy hiểm.”
Simon vuốt mũ cao bồi:
“Nhưng tình báo của ta cho biết Liễu Tam hiện giờ còn ở thành phố Daito, hơn nữa là một mình một người, ta đoán Liễu Tam trong chỗ này hẳn là giả, nếu ta đoán sai, có lẽ ta ở lại là quyết định sai lầm, nếu ta đoán đúng rồi, vậy thì xin lỗi nhé ba vị, mời các ngươi chết tại đây hôm nay.”
“Xử lý một vị đội trưởng chắc phản ứng của giới linh dị sẽ thú vị lắm.”
Mặt Lý Quân lạnh băng bước tới hai bước:
“Giết chết một vị Quốc Vương, đoàn diệt một tiểu đội Quốc Vương, tổng bộ chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ.”
Lý Quân nhích người thì mấy vị người ngự quỷ đứng trên nóc nhà ven đường cũng khẩn trương lên, hơi thở âm u lạnh lẽo tràn ngập, nhiệt độ xung quanh dường như đều giảm xuống mấy độ.
Quốc Vương cùng đội trưởng giao thủ, linh dị đứng đầu va chạm nhất, gặp nguy hiểm nhất ngược lại là bọn họ.
Tuy rằng thực lực của bọn họ đều không yếu, coi như người ngự quỷ hạng nhất, nhưng vẫn cách biệt xa với đội trưởng, mà linh dị đối kháng thì chênh lệch chút xíu thôi cũng chí mạng.
“Hy vọng lát nữa miệng của ngươi vẫn cứng như vậy, đừng giống như một người phụ trách lúc nãy chớp mắt đã chết.”
Simon hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen ngòm lóe tia sáng xanh nhạt, giống như ác quỷ dòm ngó người sống.
Lý Quân không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm những người này, đồng thời từng dòng máu đặc chảy ra từ miệng vết thương dữ tợn trên mặt hắn, lăn dài nhỏ xuống đất.
Máu đặc chảy trên mặt đất như muốn tụ lại.
Đây là dấu hiệu một loại linh dị nào đó xuất hiện.
Ra tay!
Simon sẽ không cho Lý Quân thời gian chuẩn bị, cũng sẽ không cho đối phương cơ hội cầu viện, giờ phút này khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh băng.
Gần như trong khoảnh khắc Quỷ Vực khuếch tán ra, bao phủ cả tòa trấn nhỏ.
Trấn nhỏ vào buổi tối vốn đã u ám, Quỷ Vực tràn tới, tất cả ánh đèn trong trấn nhỏ đều chớp tắt mấy cái rồi tắt ngấm, trong không khí tràn ngập sương mù âm u lạnh lẽo, trong sương mù, đôi mắt màu xanh nhạt rất đặc biệt.
Simon vẫn như cũ, thích chủ động tấn công, không thích bị động phòng thủ.
“Cho ngươi ăn một phát đạn trước.”
Trong tay Simon cầm khẩu súng săn hai nòng, súng săn rất cũ kỹ, dường như đã bị vứt bỏ trên trăm năm, trên súng tràn đầy dấu vết bị năm tháng ăn mòn, đồng thời cũng tràn ngập không may mắn và tai nạn, là vật bị nguyền rủa.
Bởi vì thứ này không phải dùng để đối phó con người mà là quỷ.
Mảnh vải màu đen quấn thành một cục, giống như cứng rắn nhét một viên đạn vào nòng súng.