Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3251 - Chương 3008: Bến Cảng Nguy Hiểm (2)

Chương 3008: Bến cảng nguy hiểm (2) Chương 3008: Bến cảng nguy hiểm (2)

“Muốn đi theo qua không?”

Lâm Bắc nhếch miệng cười cười: “Có thể là cạm bẫy, rời khỏi bến cảng tương đương vào địa bàn của đối phương, đến lúc đó bị động là chúng ta, cũng như đối phương không dám tới nơi này giao dịch vậy, vì lo bên chúng ta mai phục đấy thôi. Ta khuyên ngươi hãy bỏ ý tưởng này.”

Tào Dương hỏi:

“Đối phương giao dịch như vậy có ý nghĩa gì? Chỉ vì đưa trả xác của Trương Chuẩn? Bọn họ biết rõ chúng ta không thể nào dễ dàng đưa trả đầu của chủ trang viên.”

Lâm Bắc nói:

“Có lẽ chỉ vì lừa chúng ta một phen, khiến chúng ta hao phí nhiều tinh lực ứng phó cuộc giao dịch này. Phân tích lúc trước của Lục Chí Văn và Dương Gian rất chính xác, cho nên mới khiến ba chúng ta lại đây chứ không phải tất cả đội trưởng đến, ta đoán lúc này bên thành phố Daito nhất định phát sinh chuyện gì.”

Tào Dương gật đầu, cảm thấy sự tình hẳn là như vậy, xem bộ dạng chủ trang viên bị đối phương buông bỏ.

Lý Nhạc Bình nói:

“Xem ra chúng ta đi uổng công.”

Tào Dương không nói tiếp, ném cái hòm đã chuẩn bị trước lên thuyền, nói:

“Đây là thứ giao dịch, mang nó về cho người kia đi.”

Thuyền trưởng không cần biết trong hòm đựng cái gì, lập tức khởi động thuyền rời khỏi bến cảng.

“Bên trong có cái gì?” Lâm Bắc cũng không biết bên trong có cái gì, tò mò hỏi.

Tào Dương không chịu nói là thứ gì:

“Tóm lại không phải đầu của chủ trang viên.”

Lâm Bắc thấy vậy cũng không hỏi nữa.

“Trở về đi, không thể ở đây tiếp tục lãng phí thời gian.” Lý Nhạc Bình nói.

Tào Dương và Lâm Bắc cảm thấy cũng đúng, không ở lại lâu, lập tức xoay người rời đi bến cảng.

Nếu bị lừa thì không còn cách nào khác, dù sao buộc phải đi chuyến này.

Khi bọn họ xoay người rời đi thì di động của Tào Dương bỗng reo chuông.

Một tin nhắn gửi tới.

“Cẩn thận, các ngươi có nguy hiểm.” Người gửi tin nhắn tên là Tô Phàm, cũng là một người phụ trách Hương Giang hiện nay.

“Hưm?”

Tào Dương nhướng mày, lúc này Tô Phàm nhắc nhở chính mình có nguy hiểm có phải là có chút không hợp thời? Giao dịch này tỏ rõ là âm mưu, trên bến cảng không một bóng người, đối phương không định lộ mặt, ba người đến uổng công.

“Tô Phàm nhắc nhở chúng ta nói có nguy hiểm, khiến chúng ta cẩn thận, rất kỳ lạ.” Hắn buông xuống di động, nói ra nội dung tin nhắn.

Lâm Bắc ngẫm nghĩ nói:

“Quả thực kỳ lạ, trước mắt không phát hiện nguy hiểm gì, nơi này rất bình thường. Thôi kệ đi, người ta đã nhắc nhở thì chắc có chuyện gì đó, nghe lời khuyên luôn không sai được, dù sao Tô Phàm không thể nào hại chúng ta.”

“Có đạo lý, rời đi ngay thôi.”

Tào Dương không có chần chừ, vận dụng Quỷ Vực mang theo hai người chuẩn bị trở về thành phố Daito ngay.

Gió âm u lạnh lẽo thổi qua, ba người lập tức biến mất không thấy.

Nhưng mà rất nhanh, ba người lại xuất hiện ở trên bến cảng.

“Xảy ra vấn đề, chúng ta dường như bị nhốt rồi, có sức mạnh linh dị ảnh hưởng bên này, chúng ta không thể rời đi nơi này.”

Tào Dương thay đổi sắc mặt, không ngờ lúc này mới phát hiện manh mối, trước đó không chút phát hiện.

“Quả thực có vấn đề, vị trí ánh đèn ở phương xa gần như không thay đổi, mây trên trời vẫn luôn không di chuyển, trừ thuyền trưởng vừa rồi ra bên này thế nhưng không thấy được một người sống.”

Mắt Lâm Bắc sâu thẳm nói:

“Hơn nữa ta có thể khẳng định ban đầu cũng không phải như vậy, loại biến đổi này hẳn là chỉ mới xuất hiện, lặng lẽ diễn ra. Có vẻ như đối phương có linh dị ảnh hưởng hiện thực, trong khoảnh khắc nào đó đổi chúng ta từ hiện thực đến nơi linh dị, điểm này rất giống với thế giới trong gương của ta.”

“Không cần khẩn trương, đối phương có thể hoán đổi thì ta cũng làm được, ta mang các ngươi đi thế giới trong gương, tiếp đó thông qua thế giới trong gương quay về hiện thực, nhưng điều này cần một chút thời gian.”

“Có vẻ như đối phương sẽ không cho chúng ta thời gian này.” Lý Nhạc Bình bình tĩnh mở miệng nói.

Giờ phút này.

Trên thùng đựng hàng quanh bến cảng, một đám bóng dáng âm u lạnh lẽo đột ngột xuất hiện, bọn họ giống như là từ thế giới khác xông vào đây, không chút báo trước.

Một giọng nói trầm thấp quanh quẩn:

“Khá lắm, mẻ lưới này bắt được ba con cá lớn, đáng giá ta tự mình ra tay, nếu như có thể ở đây xử lý các ngươi thì bên các ngươi không còn sức chống cự.”

Một bóng người hiện ra giữa bến cảng, người kia tay cầm một cuốn sách cũ, mặc đồ giống như một nhà truyền giáo, âm thanh quái dị, cho người một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Ánh mắt Tào Dương sâu thẳm, hắn tuy rằng không nhận biết người này, nhưng hiển nhiên đây là một kẻ địch cực mạnh, trăm phần trăm là một vị Quốc Vương trong tổ chức Quốc Vương.

Nhưng với tác phong rùa đen rút đầu của đối phương thì không thể nào chỉ có một người hành động.

Lâm Bắc bỗng nhận ra cái gì, lập tức xoay người xem qua.

Sau lưng ba người không biết từ khi nào đã là một mảnh tối tăm, tận cùng bóng tối có một bà già khủng bố mặc váy kiểu Tây đứng thẳng, theo thời gian trôi qua, bà già khủng bố này không ngừng nhanh chóng áp sát.

Chỉ một mình bà già khủng bố kia đã khiến lòng người dâng lên cảm giác nghẹt thở.

Hiển nhiên đây cũng là một người ngự quỷ hàng đầu thực lực cực kỳ đáng sợ, hơn phân nửa cũng là một vị Quốc Vương.

“Khi đối phương muốn ra tay chắc sẽ không chỉ có hai người.” Toàn thân Tào Dương căng cứng, hắn lại nhìn về hướng một thùng đựng hàng trong bến cảng.

Đúng như phỏng đoán của Tào Dương, bỗng có ánh sáng bắn chiếu xuống một hình dáng mơ hồ trên thùng hàng, giống như đang chiếu điện ảnh trắng đen cũ kỹ.

Tào Dương chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã có suy đoán:

“Người được chiếu ra cái bóng đó hơn phân nửa cũng là một vị Quốc Vương.”

Nhà truyền giáo lại mở miệng nói:

“Chúng ta vốn không định ra tay trong lần giao dịch này, tiếc rằng đội trưởng các ngươi lộ mặt ở nơi khác, ta nghĩ bọn họ sẽ không đến chi viện, cuộc giao dịch này thành cơ hội cho chúng ta. Tuy tối nay các ngươi nay đột nhiên phản kích khiến chúng ta mất một số thành viên rất quan trọng, nhưng có thể giết chết ba vị đội trưởng các ngươi cũng coi như đáng giá.”

“Thì ra là vậy, chuẩn bị hai tay sao.” Tào Dương lập tức hiểu được kế hoạch của đối phương.

Những người này chắc chắn đang thực hành kế hoạch khác, nếu kế hoạch thuận lợi thì biểu minh tổng bộ rất trọng thị cuộc giao dịch này, điều đa số đội trưởng đi, đối phương sẽ không lộ mặt trong giao dịch, tránh cho xung đột, kiếm chỗ tốt từ nơi khác.

Nhưng nay xem ra kế hoạch ở nơi khác của tổ chức Quốc Vương bị trục trặc, đội trưởng khác chạy đi ngăn cản, hao tổn nặng nên mới muốn giành lấy chiến thắng trong cuộc giao dịch này.

Chỉ cần giết ba người Tào Dương, Lâm Bắc, Lý Nhạc Bình thì mất mát ở chỗ khác không đáng gì, vẫn kiếm lời.

Lâm Bắc sờ đầu trọc:

“Thật là lợi hại, đặt cược hai tay, bên nào cũng không bị lỗ. Nhưng các ngươi dám làm như vậy có nghĩa là các ngươi tách ra hành động, kế hoạch khác chắc chắn cũng có người ngự quỷ cấp Quốc Vương tham dự, nếu không thì là không thể nào thành công.”

“Nếu đã là tách ra hành động thì chứng minh số lượng người ngự quỷ cấp Quốc Vương đến đây tuyệt đối không nhiều hơn bảy người, với bấy nhiêu người có thể hạ được ba đội trưởng chúng ta sao?”

“Bất cứ kế hoạch đều có rủi ro, ta đã đánh giá thực lực của các ngươi rồi, hẳn là không có vấn đề, bên kia thì đã khiến bọn họ rút lui, chỉ cần không bị đội trưởng các ngươi bám lấy là được.”

Nhà truyền giáo rất nghiêm túc đáp lại, tiếng Trung của hắn rất giỏi, hoàn toàn không nghe ra là người nước ngoài.

Bình Luận (0)
Comment