Hương Giang.
Tào Dương, Lâm Bắc, Lý Nhạc Bình mang theo đầu của chủ trang viên đi tới đây, nhiệm vụ đêm nay của bọn họ không thoải mái gì, phải giao dịch với người của tổ chức Quốc Vương, dùng cái đầu này đổi lại đội trưởng xác của Trương Chuẩn.
Trong cuộc họp đội trưởng lúc nãy Dương Gian từng nói, cho dù là giao dịch thất bại, có thể buông bỏ xác của Trương Chuẩn nhưng không được để đầu của chủ trang viên quay về tay của tổ chức Quốc Vương.
Nói cách khác, một chuyến này ba người căn bản không phải hoàn thành giao dịch, mà là giành lại xác của Trương Chuẩn.
“Tới rồi, đây là nơi giao dịch.”
Cùng với làn gió âm u lạnh lẽo thổi qua, ba người đi tới một bến cảng.
Bến cảng không có một ai, ngay cả một chiếc thuyền cập bến đều không có.
Bởi vì trước khi bọn họ đến bên này đã nhận được mệnh lệnh, phong tỏa cả tòa bến cảng, rút hết người ở gần đó ra khỏi khu vực này, miễn cho ảnh hưởng hành động kế tiếp.
Tào Dương đảo mắt bốn phía, mở miệng nói:
“Hình như người phụ trách của Hương Giang không đến, là sợ hãi không muốn tới? Hay trên đường chúng ta tới thì hắn đã gặp bất trắc?”
Lâm Bắc sờ đầu trọc nói:
“Không dễ làm người phụ trách của Hương Giang, ta từng đọc hồ sơ, nơi này liên tục phát sinh sự kiện linh dị, một người phụ trách gặp tính nguy hiểm rất lớn, cơ hồ mỗi cách ba tháng đều phải thay một người, mãi khi tổng bộ dứt khoát điều Tô Phàm vốn có tư cách đề danh đội trưởng lại đây, chuyện này mới hơi chuyển biến tốt đẹp một ít, lần trước họp đội trưởng ta từng gặp hắn nhưng không có tiếp xúc gì.”
“Đúng rồi.”
Tào Dương gật đầu, nói:
“Tô Phàm là một người phụ trách cuối cùng bị điều tới Hương Giang, mấy người phụ trách trước hắn đều chết rồi, chỉ có hắn đến hiện tại còn sống. Tổng bộ vốn muốn điều Phùng Toàn tới, nhưng suy xét đến Dương Gian bên kia cho nên mới bỏ đi ý tưởng này.”
“Tô Phàm không đến thì thôi vậy, có lẽ là hắn đã nhận ra hung hiểm, trước tiên trốn đi, nghe nói linh dị của hắn có thể trước tiên cảm giác tử vong, bởi vậy mỗi lần trong sự kiện linh dị đều có thể sống sót, loại năng lực này hơi giống như Linh Đồng có thể biết trước tương lai.” Lâm Bắc cười cười: “Xem ra chuyến đi này của chúng ta không lạc quan.”
“Còn có năm phút nữa là bắt đầu giao dịch, chuẩn bị sẵn sàng đi.” Lý Nhạc Bình im lặng thật lâu mới mở miệng nói.
Hai người nhìn hắn, trong mắt có chút sửng sốt, dường như chợt nhớ ra bên cạnh còn có một người.
“Ngươi là ai vậy? Không lẽ là Lý Nhạc Bình?” Lâm Bắc hỏi.
Lý Nhạc Bình:
“. . .”
Lâm Bắc cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, không nhớ nổi bề ngoài của ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều giống như nhìn người lạ, không biết còn cho rằng là một con quỷ đột nhiên lang thang đến gần, khiến ta hết cả hồn. Tuy ta biết Dương Gian khiến ngươi đi cùng là muốn lợi dụng đặc tính này của ngươi làm chút gì đó, nhưng có đôi khi thật sự mang tới phiền phức cho chúng ta.”
“Nếu là kẻ địch ở trước mặt chúng ta kêu câu ta là Lý Nhạc Bình thì chúng ta cũng không nhận ra được, không biết nên ra tay hay không. Nên biết lúc đánh nhau, do dự một thoáng đều có thể ra mạng người, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có nhằm vào ý của ngươi, chỉ là bàn việc.”
Lý Nhạc Bình mặt không cảm xúc nói: “Thật sự gặp được tình huống như ngươi nói thì trực tiếp ra tay, nếu đối phương chết đã nói lên hắn là giả.”
“Thật sự tự tin, không hổ là đội trưởng thành danh lâu năm.” Lâm Bắc giơ ngón tay cái lên.
Tào Dương nói:
“Được rồi, giờ không phải lúc tám chuyện, sắp tới giờ rồi, chắc đối phương sắp đến.”
Lâm Bắc cùng Lý Nhạc Bình cũng biết giao dịch quan trọng cỡ nào, thoáng chốc không nói chuyện nữa, bắt đầu cảnh giác lên.
Rất nhanh đến lúc giao dịch.
Vào thời khắc này, trên mặt biển đen ngòm gần bến cảng đột nhiên sáng lên một ngọn đèn, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ lảo đảo chạy hướng bên này.
Chiếc thuyền nhỏ này vừa xuất hiện, ánh mắt của ba người lập tức hội tụ về phía nó.
Rất nhanh.
Thuyền nhỏ cập bờ, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi đi ra từ khoang thuyền, người đàn ông này không phải người ngự quỷ, mà là một người bình thường.
Thuyền trưởng trung niên la lên:
“Mấy thằng đần kia, còn ngây ra đó làm cái gì, nhanh chóng lại đây hỗ trợ!”
Tào Dương xụ mặt xuống, không phải tức giận vì bị thuyền trưởng gọi là thằng đần, mà bởi vì trên chiếc thuyền này chỉ có một người bình thường, căn bản không có người của tổ chức Quốc Vương, chính mình có lẽ đã bị dắt mũi.
Lâm Bắc sờ đầu trọc, hơi bất đắc dĩ nói:
“Đi qua xem thử.”
Ba người đi qua, còn phải dồn sức giúp vịn lại thuyền nhỏ.
Thuyền trưởng nói:
“Có một người nước ngoài đưa một kiện hàng cho ta, khiến ta đến bến cảng giao dịch với các ngươi. Đồ vật ở trên thuyền, rất nặng, ta bê không nổi, người nước ngoài nói các ngươi sẽ hỗ trợ dỡ hàng.”
“Để ta.”
Lâm Bắc nhảy lên thuyền, đi tới khoang thuyền, quả nhiên trông thấy một chiếc hòm.
Hòm rất nặng, làm bằng vàng, người bình thường căn bản không thể nào di chuyển.
Nhưng không thành vấn đề với Lâm Bắc, một bàn tay nâng hòm lớn siêu nặng lên, tiếp đó trực tiếp nhảy lên bến cảng.
“Hòm to như vậy mà có thể bê lên được, khỏe dữ.” Thuyền trưởng giật mình, cảm thấy Lâm Bắc có thể là thầy chùa tập võ, cứ nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Bắc lờ đi thuyền trưởng, nhìn chằm chằm chiếc hòm này:
“Có khi nào xác chết của Trương Chuẩn ở bên trong không? Nếu thật sự ở bên trong thì lần này tổ chức Quốc Vương hơi quá thành thật, chủ động trả lại xác chết.”
“Mở ra nhìn xem liền biết.” Lý Nhạc Bình đi tới, trực tiếp mở ra chiếc hòm nặng trịch này.
Mùi xác thối mục rữa lập tức ập vào mặt, khiến người muốn nôn mửa.
Trong hòm quả thực là một xác chết, nhưng xác chết này thối rữa rất nhiều, thân thể khô quắt, nội tạng, xương cốt đều dường như bị đào rỗng, chỉ còn một tấm da người rách nát, nhưng thông qua một ít đặc điểm hình dạng vẫn có thể phân biệt ra người này là Trương Chuẩn.
“Chết tiệt!” Tào Dương không kiềm được chửi ầm lên.
Hiển nhiên người của tổ chức Quốc Vương cướp sạch linh dị trong thân thể của Trương Chuẩn, chỉ để lại một ít tứ chi tàn khuyết không quan trọng.
“Thu vào đi, lấy về hỏa thiêu, tìm một chỗ an táng, dù gì Trương Chuẩn cũng là đội trưởng của tổng bộ, mang di thể về ít nhiều cũng là một chuyện tốt.” Lâm Bắc mở miệng nói.
Tào Dương gật đầu.
Thuyền trưởng lại hỏi:
“Này, kiểm hàng xong rồi, đồ của các ngươi đâu? Ta còn phải vận chuyển hàng hóa trở lại, đối phương còn đang chờ thu hàng.”
Tào Dương hỏi thẳng:
“Đối phương chờ thu hàng ở đâu?”
Thuyền trưởng không che giấu, chỉ hướng biển nói:
“Bên kia biển có một chiếc thuyền hàng, người nước ngoài kia ở trên thuyền chờ ta trở lại giao hàng.”