Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3258 - Chương 3015: Tào Dương Rời Đi

Chương 3015: Tào Dương rời đi Chương 3015: Tào Dương rời đi

Giao thủ ở bến cảng Hương Giang kết thúc, người của tổ chức Quốc Vương tập kích Tào Dương, Lâm Bắc, Lý Nhạc Bình thất bại, trả giá cực kỳ đắt, để lại hai Quốc Vương, mất ba tiểu đội, hành động săn giết một người phụ trách đêm nay của họ cũng thất bại, cũng tổn thất nhiều thành viên.

Tuy rằng bên tổng bộ bị chút mất mát, nhưng trong tình huống này đã xem như lấy được toàn thắng.

“Dương Gian, ngươi đến rất kịp thời, chậm một chút nữa thì ta và Tào Dương đều sẽ chết, đến lúc đó còn lại một mình Lý Nhạc Bình cũng sẽ rất nguy hiểm.” Lâm Bắc lúc này mới xem như nhẹ nhàng thở ra, hắn đang ngồi trên người bà già khủng bố mặc váy kiểu Tây.

Tuy Lâm Bắc chỉ đè bà già dưới mông mình, nhưng vận dụng sức mạnh linh dị nên tương đương nguyên thế giới linh dị đè lên người bà già khủng bố.

Bà già chưa chết, nhưng không thể động đậy.

“Đối phương không biết chúng ta đã mở cuộc họp đội trưởng, lựa chọn hôm nay ra tay rõ ràng là muốn đánh cho chúng ta không kịp ứng đối, hơn nữa đối phương rất thông minh, biết dùng một cuộc giao dịch dụ các đội trưởng đến. Phỏng chừng thấy trong lúc giao dịch chỉ có ba người nên mới muốn tiêu diệt các ngươi.”

“Đáng tiếc, bọn họ đánh giá cao chính mình, không thể diệt các ngươi trong thời gian ngắn nhất, cho ta cơ hội chi viện.”

Sau khi xong chuyện, Dương Gian phân tích mới hiểu sự tàn nhẫn của đối phương, đối phương suýt chút thành công.

Như Lâm Bắc đã nói, Dương Gian tới muộn chút thì thế cục đã khác.

“Lần này đối phương lỗ to, để lại hai Quốc Vương, ưu thế của đối phương đã không lớn như trước, về nhân số thì hiện tại chúng ta không bị yếu thế hơn.” Lâm Bắc sờ đầu trọc cười nói.

Lý Nhạc Bình lúc này đi qua:

“Như đã nói trong cuộc họp, nếu đối phương không rối loạn thì chúng ta không làm gì được bọn họ, chờ đối phương hành động mới sẽ lộ ra sơ hở, chúng ta bắt lấy sơ hở liền có thể chuyển bại thành thắng, nhưng lần này cũng rất mạo hiểm, nếu là đối phương thắng thì chúng ta sẽ không thể ngăn cản kế hoạch thuyền của Noah được.”

“Bọn họ rất tham, tuy rằng ưu thế rất lớn nhưng không muốn đặt cuộc mọi thứ vào quyết chiến, muốn thông qua phương thức này tằm ăn thế lực của chúng ta. Mà bây giờ không phải lúc thảo luận thành quả chiến đấu, Tào Dương xảy ra vấn đề, không nghĩ cách thì hắn khó mà sống qua tối nay.”

Ánh mắt của Dương Gian bình tĩnh nói, cuối cùng lại nhìn về hướng Tào Dương thân thể tàn khuyết.

“Tình huống của ta thế nào bản thân ta rõ ràng, không phải do vết thương này, mà vì lúc trước ngăn cản công kích của Quốc Vương đã chủ động hứng lấy một phần nguyền rủa, sau mười hai giờ con quỷ kia sẽ tới lấy đi mạng sống của ta.” Tào Dương nhìn Dương Gian nói: “Ngươi đã gặp con quỷ kia rồi, rất khủng bố, cho dù là ngươi cũng không thể ngăn cản.”

Dương Gian trầm ngâm hỏi:

“Ngươi có cách gì hay không?”

Tào Dương ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể thử trốn đi, khiến con quỷ kia không tìm được ta, thí dụ như trốn vào nhà an toàn, thí dụ như trốn vào nơi linh dị, đây là cách tốt nhất, rủi ro nhỏ nhất, nhưng kế tiếp ta phỏng chừng không thể lại lộ mặt, cho nên ta báo trước với các ngươi một tiếng, miễn cho các ngươi cho rằng ta làm biếng.”

“Không sao, sống sót là được, ta trước tiên giúp ngươi khôi phục thân thể.” Dương Gian nói, theo sau hắn lấy ra dây chuyền của Quỷ Lừa Đảo.

Vận dụng linh dị của Quỷ Lừa Đảo có thể ảnh hưởng hiện thực, bao gồm khiến Tào Dương khôi phục thân thể.

Nhưng cũng chỉ có thể khôi phục thân thể của người bình thường.

Rất nhanh, thân thể tàn khuyết của Tào Dương hoàn toàn khôi phục, hắn lại lần nữa đứng lên, người đầy vết máu đều biến mất hết, thoạt nhìn khá hơn trước kia nhiều.

Nhưng đó chỉ là thoạt nhìn, trên thực tế thì tình huống của Tào Dương tệ hơn trong tưởng tượng.

Lâm Bắc chỉ vào bà già dưới mông mình, hỏi:

“Giải quyết thứ này thế nào?”

“Giết chết, tiếp đó bắt nhốt vào trong rương, bỏ vào kho của tổng bộ, vĩnh viễn không cho thứ này lại thấy ánh mặt trời.” Dương Gian bình tĩnh nói.

Lâm Bắc nói: “Ta không giết được bà ta, bà già này rất khó giết, hẳn là dị loại, phỏng chừng ra tay từ mặt ý thức sẽ dễ hơn.”

“Không cần, ta trực tiếp đốt bà ta.”

Dương Gian đi qua, vươn ra Quỷ Thủ cháy đen đụng vào thân thể của bà già khủng bố.

Quỷ Hỏa thiêu đốt nhanh chóng xâm thực cơ thể âm u lạnh lẽo của bà ta.

Qua một lúc sau, Quỷ Hỏa châm lửa thân thể của bà.

“A!”

Tiếng hét the thé chói tai vang lên, bà già khủng bố đau đớn vùng vẫy trong ánh lửa, nhưng vô ích.

Dương Gian ra hiệu, Lâm Bắc đứng lên rời đi, giây sau dao rựa đã chém xuống, một đao chặt đứt đầu của bà già.

Dù không còn đầu nhưng thân thể của bà già vẫn đứng yên tại chỗ, giãy giụa vặn vẹo trong Quỷ Thủ.

“Quả nhiên rất khó giết, may mắn ngươi ngăn cản bà ta, nếu bị kẻ này bám lấy sẽ rất phiền phức.”

Dương Gian không yên tâm, lại chém mấy nhất, đặt vào mấy chiếc hòm khác nhau, như vậy mới xem như hoàn toàn giải quyết bà già khủng bố này.

Còn người đàn ông quái dị bị đinh quan tài đóng đinh thì cũng gặp điều tương tự, đầu tiên là bị châm lửa, tiếp đó bị tách rời, cuối cùng chia làm năm khúc cất vào năm cái hòm, dù về sau có người mở ra chiếc hòm này cũng chỉ là thả ra một mảnh ghép ác quỷ, không thể khiến người này hồi sinh.

“Vậy mà vẫn sống được, ta thật sự bội phục bọn họ.” Lâm Bắc sờ mấy chiếc hòm nặng trịch, nhếch miệng cười cười.

Hôm nay Lâm Bắc rất vui vẻ, dù sao tự tay bắt một vị Quốc Vương, xem như có công.

Tào Dương trông thấy hiện trường xử lý xong, hắn lập tức nói: “Ta cần phải đi, sẽ rời đi một khoảng thời gian, hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

Dương Gian hơi thay đổi sắc mặt, mở miệng nói:

“Được, có chuyện gì tùy thời liên hệ.”

Lâm Bắc nói:

“Có gì cần giúp đỡ cứ kêu.”

Lý Nhạc Bình chỉ là gật đầu ra hiệu một cái.

Tào Dương vội vã rời đi, không ở lâu một giây, cũng không có nói thêm cái gì, một mình nhanh chóng rời khỏi bến cảng, cũng rời khỏi Hương Giang, biến mất trong thành phố này.

Không phải Tào Dương không muốn ở lâu hơn, mà là hắn cảm giác con quỷ kia đang đi hướng này, tiếp tục ở đây thì hắn lo sẽ kéo đồng đội khác vào, phút then chốt này không nên lại đối diện một con ác quỷ khủng bố như vậy.

Hắn có thể tự giải quyết.

Khóe môi Tào Dương cong lên nụ cười cay đắng, hắn không đi nơi nào khác, càng không cầu viện đội trưởng khác, tìm một tảng đá ngầm ở ven biển ngồi xuống.

“Khụ khụ.” Hắn ho khan hai tiếng, có máu tươi phun ra.

Theo sau máu tươi thối rữa, tỏa mùi tanh.

Linh dị đã hoàn toàn mất cân bằng, đang xâm thực thân thể, lúc trước bị thương thì cân bằng linh dị đã bị phá nát, không thể khôi phục nữa, Tào Dương lại xúc động nguyền rủa, quả thực là thêm sương trên tuyết, dù giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh nhưng đành bất lực trước nguyền rủa này.

“Không cần cố chống chọi, dừng ở đây vậy, ta cũng mệt mỏi.”

Tào Dương buông tiếng thở dài, ngồi trên đá ngầm hóng gió biển sảng khoái, nhìn đại dương phương xa, đã chuẩn bị tinh thần chờ chết.

Gì mà trốn trong nhà an toàn, nơi linh dị, chỉ là cái cớ để không gây thêm phiền phức cho người khác.

Mới ngồi xuống không bao lâu, Tào Dương đã thấy trên bờ biển gần đó xuất hiện một bóng dáng gầy guộc lưng còng, người kỳ dị kia nhảy qua hai thùng hàng, lảo đảo đi hướng bên này.

“Đến nhanh thật.”

Tào Dương cười bâng quơ, lấy di động ra gọi điện thoại.

Tào Dương gọi một người thân:

“Alo, chú hả?”

Trong ống loa phát ra giọng của Tào Diên Hoa:

“Chẳng phải đã dặn lúc làm việc không thể lộ ra thân phận giữa hai chúng ta sao? À, tình hình giao dịch với tổ chức Quốc Vương sao rồi? Ổn chưa?”

Tào Dương cười nói: “Giao dịch thất bại, chúng ta đánh một trận với tổ chức Quốc Vương, may mắn là Dương Gian tới kịp chi viện, chúng ta thắng, xử lý hai Quốc Vương, ba tiểu đội của Quốc Vương.”

Giọng nói của Tào Diên Hoa hơi kích động:

“Thật sự sao? Quá tốt.”

Tào Dương bỗng ngừng cười, cực kỳ bình tĩnh nói:

“Chú, con sắp chết, lần này thật sự không chống đỡ nổi nữa, thay con nói tiếng xin lỗi với cha mẹ. Đừng nói cho ai biết con chết, cứ bảo là con mất tích, như vậy trợ giúp cho ổn định hình thế, không thể để đám người nước ngoài biết bên chúng ta đã thiếu một vị đội trưởng.”

Tào Diên Hoa ở đầu dây bên kia yên lặng, vài giây sau giọng run run nói:

“Tào . . . Tào Dương . . . ngươi . . .”

“Đừng nói gì nữa, lúc con trở thành người ngự quỷ đã chuẩn bị tinh thần rồi, bây giờ chỉ muốn từ biệt chú. Thôi, thứ kia đến rồi, phỏng chừng rất nhanh tín hiệu sẽ . . . xẹt xẹt!”

Tào Dương còn chưa nói xong, tùy theo ác quỷ tới gần, tín hiệu xung quanh bị quấy nhiễu.

Điện thoại bị cắt đứt.

Trong văn phòng ở tổng bộ, Tào Diên Hoa cầm di động, vẻ mặt trầm mặc, hắn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trái tim đau nhói, không kiềm được chảy xuống nước mắt.

Giờ phút này, trên đá ngầm ven biển.

Bóng dáng của Tào Dương đã biến mất, bóng dáng ác quỷ chọn hàng hóa cũng không thấy đâu, chỗ hắn ngồi để lại một chiếc điện thoại mất tín hiệu, dường như chỉ có di động tư nhân này mới có thể chứng minh nơi này từng có người ở.

Tới đây thì Tào Dương, một trong các đội trưởng rời khỏi giới linh dị.

Bình Luận (0)
Comment