Sự tấn công của con chó hung dữ rất hung dữ, sự va chạm lịnh dị cũng đã bắt đầu.
Dương Gian nhìn thấy con chó hung dữ đang nhanh chóng lao về hướng nghệ sĩ piano, và những nơi được con chó hung dữ lao qua đều bị ngôi làng chết chóc thay thế, một con đường nhỏ ngoằn ngoèo nối dài ra phía trước, nối dài tới trước mặt cây đàn piano màu đen.
Rất rõ ràng, con chó hung dữ đang tiếp tục xâm nhập vào nơi linh dị của đối phương.
Tiếng đàn ngày càng gấp gáp, theo đó tốc độ chơi đàn của nghệ sĩ piano càng đánh nhanh hơn, khúc nhạc vốn gắt tai lại lần nữa bị thay đổi.
Lúc này tiếng đàn đánh ra không còn là âm nhạc, mà là một âm thanh không thể dùng lời nói để hình dung tiếng thét đáng sợ đó, tiếng thét đâm thẳng vào tim, giống như một con ác quỷ đang chui vào trong đầu của ngươi, khiến ngươi vô cùng đau khổ, cái đầu giống như muốn nổ tung ra vậy.
“Một lời nguyền không hoàn chỉnh của bản nhạc piano, mượn cây đàn piano linh dị màu đen này để đánh ra, hình như đã phát sinh ra hiệu quả đáng sợ nào đó, loại âm thanh này không nên tiếp tục nghe, chứ không sẽ chết người.”
Dương Gian lúc này đau đớn mà bịt tai lại, đang muốn thử loại bỏ một bộ phận của âm thanh.
Nhưng cũng không có tác dụng, tiếng thét kinh khủng này không chỉ vang vọng xung quanh, mà là đang vang vọng trong đầu óc, nó giống như lời nguyền của hộp bát âm.
Dương Gian trong Quỷ Mộng lúc này cũng khó mà chịu được sự tấn công này, cho dù là đang ở trong thế giới của Quỷ Mộng, hắn vẫn bị thương.
Đôi mắt, đôi tai, mũi của Dương Gian không ngừng chảy máu, hắn cảm thấy đầu như bị xé ra, đầu hắn giống như bị tiếng thét đó trộn lại thành một đống hỗn độn, ngày cả tư duy cũng không cách nào duy trì được, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế cho dù hắn không chết thì cũng sẽ biến thành một thằng điên.
Ngay cả Dương Gian còn như thế, vậy thì đám người tình báo viên bị cuốn vào đây của tổ chức quốc vương thì càng thê thảm hơn, họ cứ tưởng nghệ sĩ piano là đến cứu họ, giúp bản thân thoát ra thế giới của Quỷ Mộng.
Nhưng bản nhạc piano gấp gáp này lại không có phân biệt mà ảnh hưởng tất cả mọi người.
Họ thật chất không thể nào nghe được loại âm nhạc đáng sợ này, ý thức trong thời gian ngắn đã trực tiếp bị nổ tung, lập tức biến mất, và sự ảnh hưởng này khiến cho các tình báo viên trực tiếp bị chết não, một chút dấu vết giãy dụa cũng không có, chết rất lặng lẽ.
Các tình báo viên nối tiếp nhau gục đầu xuống, chết bất minh bất bạch.
“Ta là người chung đội, xin đừng giết ta.” Có người tuyệt vọng la lên, hy vọng nghệ sĩ piano có thể ngừng đàn.
Nhưng đây rõ ràng là không thể được, tiếng gấp gáp của tiếng đàn giống như tiếng kêu của ác quỷ cứ đang vang vọng, đám người này vừa dứt lời cầu xin thì cơ thể đã run lên, sau đó đã cúi đầu xuống, tiếp đến là không còn nghe động tĩnh gì nữa, đồng thời cơ thể của họ cũng bắt đầu nhanh chóng biến mất trong thế giới của Quỷ Mộng.
Ý thức đã chết, thì người không thể nào nằm mơ được, thì tự nhiên có thể giải thoát được ảnh hưởng của Quỷ Mộng.
Dương Gian vẫn chưa chết, không phải vì hắn đặc biệt, mà là do hắn được gửi gắm linh dị của Quỷ Mộng, phần linh dị này sẽ bảo vệ ý thức của hắn tránh được các sức mạnh linh dị khác giết chết, chỉ là hiện giờ con chó hung dữ đang đối phó với nghệ sĩ piano, nên đối với bảo vệ Dương Gian là có giới hạn, cho nên trong đầu hắn vẫn phát sinh linh dị đối kháng, cho nên mới đau đớn như vậy.
Nhưng mà tình hình như vậy cũng không duy trì quá lâu.
Bởi vì con chó hung dữ đã đi tới trước mặt nghệ sĩ piano, lúc này đang nhe răng, trực tiếp lao qua đó.
Ngồi trước cây đàn piano màu đen, nghệ sĩ piano giống như vong hồn vậy, cơ thể hư ảo lúc này của nghệ sĩ piano không chút phản kháng mà bị con chó hung dữ vồ té xuống dưới đất.
Tiếp theo con chó hung dữ cứ điên cuồng cắn xé, thân hình hư ảo đó chỉ trong chốc lát đã bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Tiếng đàn đáng sợ lúc này mới bị ngắt đi, không còn tiếp tục vang lên.
“Thành công rồi sao?” Lúc này trong đầu của Dương Gian vẫn còn tiếng vo ve, hắn lau vết máu trên mặt, đi về hướng cây đàn.
Cây đàn piano màu đen không còn động tỉnh, vong hồn của nghệ sĩ cũng đã biến mất.
Hình như tấn công linh dị đáng sợ đó đã bị con chó hung dữ cản trở thành công, không còn xuất hiện nữa.
Nhưng mà việc này lại dễ dàng thế sao?
Dương Gian lắc đầu, cơn đau đã dịu đi một chút, lúc này trong lòng hắn vẫn còn kiêng dè, bởi vì đối phương là một quốc vương, chỉ dựa vào một con chó hung dữ thì muốn cắn chết thì quả là hơi khó khăn, hắn cho rằng đối phương là vẫn còn sống, chưa có chết, sự tấn công của con chó hung dữ chỉ là tạm thời quấy nhiễu đối phương.
Rất nhanh.
Cách nghĩ này của hắn đã được chứng thực.
Bên cạnh cây đàn piano màu đen, có một người đàn ông nước ngoài mặc lễ phục màu đen, thân hình hư ảo như vong hồn lại xuất hiện lần nữa, con chó hung dữ rõ ràng là đã xé hắn thành từng mảnh, nhưng mà hắn xuất hiện lần nữa lại nguyên vẹn không chút thương tích.
Nghệ sĩ piano lúc nãy đã không còn tiếp tục đàn, mà nhìn qua con chó hung dữ bên cạnh, hình như có chút kiêng dè, tiếp theo lại nhìn qua hướng của Dương Gian.
Đại trưởng trống lộng lẫy và rực rỡ và thôn làng chết chóc tăm tối đã gặp nhau, có vẻ như rất lạc lõng, nhưng đó lại đại diện cho địa bàn của nghệ sĩ piano và Dương Gian thì nắm giữ thế giới của Quỷ Mộng, nhưng lần này gặp nhau không giống như lần trước ở thành phố mộng ma, lần trước thành phố mộng ma và thế giới Quỷ Mộng đã xếp hình với nhau, có liên quan nhau, nhưng lần va chạm này lại là hai thế giới linh dị hoàn toàn khác nhau.
“Khi piano đang đàn tới thời điểm tuyệt vời nhất, thì ngươi không nên làm gián đoạn buổi biểu diễn của ta, còn nữa, buổi biểu diễn của ta là không cho phép có chó xuất hiện, ngươi nên quản lý tốt thú cưng của mình.” Nghệ sĩ piano nói, trong lời nói của hắn đã lộ ra sự bất mãn đối với Dương Gian.