“Cuộc biểu diễn của ngươi quá nguy hiểm, không thể không ngắt đoạn được, nếu ngươi muốn chơi tiếp thì ta sẽ để con chó của ta chơi với ngươi.” Dương Gian trả lời.
Nghệ sĩ piano lần nữa nhìn qua con chó hung dữ, hình như đã hiểu ra gì: “Thì ra là vậy, nguy hiểm thật sự không phải là ngươi, mà là con chó này, ta còn tưởng ngươi kéo một con chó vào trong ác mộng, nhưng không ngờ nó mới là ngọn nguồn của ác mộng, đúng là cách nghĩ của thiên tài.”
“Xem ra ngươi đối với tình báo của ta hiểu không được nhiều.” Dương Gian nói.
“Ta là vong hồn được gửi gắm trên cây đàn, ta chỉ có hứng thú với biểu diễn của ta, đối với thế giới bên ngoài ta không quan tâm.” Nghệ sĩ piano nghiêm túc nói: “Chỉ là sự tồn tại của ngươi quấy nhiễu ta, ngươi phải trả giá cho việc này.”
Dương Gian cười lạnh lùng: “Ngươi là quốc vương của tổ chức quốc vương, đừng giả bộ xem như những việc này không liên quan đến ngươi, sự xuất hiện của ta lần này là muốn phá hủy mạng tình báo của ngươi lập ra, nếu có thể thì giải quyết thêm một quốc vương thì càng tốt.”
“Cuộc biểu diễn không có khán giả thì đúng là một việc đáng thương, ta cần có người thưởng thức âm nhạc của ta, nhưng mà mục đích ngày hôm nay ngươi đến đã được hoàn thành, họ không cách nào nghe đoạn âm nhạc cuối cùng thì toàn bộ đã chết hết, mạng tình báo cũng không còn tồn tại.” Nghệ sĩ piano nói.
“Chỉ cần ngươi vẫn còn, thì nhân viên tình báo muốn có nhiêu thì sẽ được bấy nhiêu, cho dù có hủy diệt bao nhiêu lần thì cũng có thể xây dựng lại.” Dương Gian nhìn chằm hắn: “Trừ khi ngươi triệt để biến mất trên thế giới này.”
“Muốn ta biến mất khỏi thế giới này, không phải là một chuyện dễ dàng, nếu như ngươi làm được thì có thể thử, nhưng để đáp lại, ta nghĩ ngươi phải nghe xong đoạn âm nhạc còn lại này.” Nghệ sĩ piano vừa nói lại lần nữa ngồi xuống trước cây đàn piano màu đen đó.
Dương Gian thấy hắn hình như đang muốn đàn nên đã lập tức ra lệnh: “Cắn chết hắn.”
Vừa ra mệnh lệnh, con chó hung dữ đã lần nữa gầm lên vào người nghệ sĩ piano té xuống dưới, sau đó đã cắn một cách dã mãn, lần nữa xé nát thành từng mảnh.
Nhưng mà rất nhanh.
Nghệ sĩ piano như một vong hồn lần nữa xuất hiện bên cạnh cây đàn piano.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Gian lập tức nhíu mày.
“Ngươi hãy bỏ cuộc đi, âm nhạc là không thể giết được.” Nghệ sĩ piano lại xuất hiện rất bình tỉnh nói.
“Không có người nào là không giết được cả, chỉ là chưa tìm đúng phương pháp chính xác thôi, tình hình của ngươi không ngừng sống lại, không ngừng xuất hiện lúc trước ta từng gặp qua, sự tồn tại của ngươi chỉ là hiện tượng linh dị mà thôi, chỉ cần tìm ra ngọn nguồn, và giết chết ngọn nguồn, vậy thì ngươi xem như xong.”
Dương Gian nhìn chằm vào hắn mà nói, đồng thời cũng nhìn qua cây đàn piano màu đen đó.
“Là cây đàn piano màu đen này sao, có phải ko?”
Nghệ sĩ piano tiếp tục nói: “Ngươi không cách nào phá hủy cây đàn này, cho dù là con chó hung dữ của ngươi cũng không làm được.”
“Đây đương nhiên, con chó hung dữ không cách nào kéo một đồ vật linh dị vào trong ác mộng, cho nên không cách nào đối phó với cây đàn piano màu đen này, những cây đàn này chắc chắn là tồn tại trong thực tế, chỉ cần tìm được, vậy thì ngươi xong đời.” Ánh mắt của Dương Gian chớp, đã tìm ra cách giết chết nghệ sĩ piano.
“Vậy thì thật đáng tiếc, ngươi sẽ không bao giờ tìm ra được cây đàn piano này, và cuộc biểu diễn của ta cũng mãi mãi không ngừng lại,” Nghệ sĩ piano vừa nói vừa đàn lên lần nữa.
Hai tay vung lên, âm nhạc vừa quái dị vừa đáng sợ đã vang lên, sau đó âm nhạc đan xen, tiếng kêu kinh hãi lúc nãy vừa biến mất lại lần nữa xuất hiện trở lại.
“Cắn chết hắn.” Dương Gian lần nữa ra lệnh.
Con chó hung dữ lại lần nữa tấn công qua đó.
Nhưng lần này nghệ sĩ piano vẫn ngồi trước cây đàn mặc cho con chó hung dữ cắn xé, chỉ cần đôi tay còn cử động thì hắn vẫn tiếp tục chơi.
Và sau khi cắn chết hắn, nghệ sĩ piano mới lại lần nữa xuất hiện, tiếp tục đàn bài trước đó, cho dù tiếng kêu đáng sợ ở giữa chừng bị ngừng qua nhưng đến cuối cùng vẫn vang lên.
“Thằng khốn này biết con chó hung dữ giết không chết hắn, cho nên muốn ở đây tiêu hao ta, cho đến khi ta tiêu hao đến chết.” Dương Gian lập tức hiểu ý định của nghệ sĩ piano.
“Xem ra không thể cứ tiếp tục ở lại đây, chứ thời gian lâu rồi sẽ bất lợi đối với ta, muốn đối phó với người này thì nhất định phải ở hiện thực ra tay, đối kháng trong giấc mộng không hề có ý nghĩa gì, cũng không thể làm gì nhau.”
Dương Gian thấy thế đã không còn tiếp tục cho con chó hung dữ tấn công, hắn để con chó hung dữ quay về.
Người nghệ sĩ piano nhìn thấy động tác của Dương Gian cũng liền ngừng chơi, bởi vì hắn cũng biết Dương Gian sẽ không thể giết được mình, chỉ cần Dương Gian muốn, thì hắn có thể lập tức rời khỏi giấc mộng, rời khỏi nơi đây, và đến lúc đó hắn sẽ không thể làm tổn thương được hắn.
“Xem ra ngươi không có định tiếp tục tham gia diễn xuất của ta.”
“Ta không có cách giết chết ngươi, nhưng lại có thể giết chết hết khán giả của ngươi, sự đối kháng của chúng ta vẫn còn tiếp tục.” Dương Gian lập tức dẫn theo con chó hung dữ đi theo một hướng khác.
Hắn phải kéo những người khác vào trong Quỷ Mộng, giải quyết toàn bộ tình báo viên của tổ chức quốc vương.
Lúc này nghệ sĩ piano im lặng.
Rất rõ ràng đối phương đã phát hiện ra khuyết điểm của mình, đó chính là bị lời nguyền linh dị của cây đàn mà trở thành vong hồn, tuy hắn là không chết, nhưng mãi mãi cũng không cách nào rời khỏi cây đàn piano bên cạnh được.
Cho nên hắn không cách nào có thể xuất hiện bất kỳ hoạt động nào của tổ chức quốc vương, chỉ có thể trở thành quốc vương phụ trách tình báo.