Trong giấc mộng Dương Gian không cách nào giải quyết được quốc vương đó, tuy con chó hung dữ có thể đánh thắng nghệ sĩ piano đó, nhưng lại không thể nào giết chết được hắn, và cứ tiếp tục tiêu hao ở đây chỉ bất lợi đối với ta.
Cho nên hắn không muốn giết nghệ sĩ piano nữa, mà chỉ định kéo ý thức của các tình báo viên vào trong thế giới Quỷ Mộng, cố gắng giảm bớt người của đối phương càng nhiều càng tốt.
Theo năng lực của hắn, thì có thể dễ dàng đối phó những tình báo viên này.
Dương Gian cùng với con chó hung dữ đi loanh quanh trong đại sảnh trống trải này, tuy hắn không thể để con chó hung dữ xâm nhập hoàn toàn vào đây, nhưng những nơi con chó hung dữ đi qua đều sẽ để lại dấu vết xâm nhập, thông qua những dấu vết này mà bắt được ý thức của những người này là một việc vô cùng dễ dàng.
Nghệ sĩ piano nhìn thấy vậy mà lại không thể cản trợ, chỉ có thể mặc cho Dương Gian muốn làm gì thì làm trong lãnh địa của mình.
Nhưng hắn không muốn Dương Gian đi lang thang dễ dàng như vậy, vì thế nghệ sĩ piano lần nữa lại ngồi trước cây đàn piano màu đen và chơi một bản nhạc kỳ lạ.
Khi âm nhạc vang lên, Dương Gian phát hiện giai điệu của bản nhạc đã thay đổi, tuy có chút giống với lúc trước nhưng rõ ràng có một số thay đổi, hình như có một số nốt nhạc đã bị thay đổi, khiến cho bản nhạc vốn thanh tao và ma mị bỗng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giống như một bài hát thôi miên vậy.
Cùng với sự xuất hiện của bản nhạc piano dịu dàng này, đại sảnh rực rỡ và nguy nga lúc này đã bắt đầu trở nên mơ hồ, và toàn bộ nơi linh dị dường như muốn biến mất.
“Bởi vì do có sự tồn tại của ta mà đối phương không muốn tiếp tục duy trì nơi linh dị này, hắn đang muốn thông qua phương thức biến mất nơi linh dị để đuổi ta ra khỏi chỗ này.” Dương Gian nhìn thấy thế đã hiểu được ý đồ của nghệ sĩ piano.
Chỉ cần ta cứ ở lại đây vậy thì nghệ sĩ piano mãi mãi không thể nào yên tâm được, cách duy nhất là không nên tiếp tục duy trì nơi linh dị này.
Dương Gian lúc này ngừng bước, không còn tiếp tục đi dạo nơi này, nhưng lúc nãy hắn đi một vòng cũng không phải là không có thu hoạch, lại bắt được ý thức của những người xui xẻo, thành công kéo họ vào trong thế giới Quỷ Mộng.
“Hy vọng lần sau gặp nhau ngươi có thể tham gia cuộc biểu diễn của ta.” Theo tiếng nhạc dịu dàng đã vang lên giọng nói của nghệ sĩ piano.
Lúc này đại sảnh rực rỡ và nguy nga đã triệt để biến mất, điều duy nhất để lại chỉ là một thôn làng u ám và chết chóc.
Dương Gian dẫn theo con chó hung dữ đứng trên một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, xung quanh tối đen, không có để lại gì cả.
“Đây lại là một đối thủ phiền phức, cũng may thành phố mộng ma của đối phương đã bị con chó hung dữ chiếm lấy, chứ không thành phố mộng ma cộng thêm biểu diễn của cây đàn piano, thì có thể hoàn toàn giết người trong giấc mộng, nếu như có cơ hội phải tìm cách giải quyết thằng đó mới được, không thể cứ để hắn sống mãi.”
Hắn có chút kiêng dè đối với nghệ sĩ piano, dù gì sự tồn tại này con chó hung dữ không thể đối phó được.
“Nhưng giao đấu vậy cũng tốt, ít ra ta biết thêm được tình báo của một quốc vương, bây giờ nghệ sĩ piano đã rời khỏi nơi này, ta cũng không cần thiết ở lại đây, phải đi xem tình hình bên Liễu Tam thế nào.”
Trong lòng của Dương Gian suy nghĩ, hắn lập tức thoát khỏi thế giới Quỷ Mộng lần nữa quay về hiện thực.
Trong hiện thật hắn mở mắt ra tỉnh dậy, sau đó hắn nhìn thấy Liễu Tam bất động đang ngồi bên cạnh cũng từ từ tỉnh dậy.
Nghệ sĩ piano không có tiếp tục duy trì không gian linh dị đó, tất cả những ý thức của người sống ở đó đều phải tự thoát khỏi, và đương nhiên Liễu Tam cũng không ngoại lệ.
“Tình hình sao rồi?" Dương Gian nhìn thấy Liễu Tam tỉnh dậy, lập tức hỏi.
Liễu Tam tuy đã tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn ngồi đó bất động, phải một lát mới hồi phục lại, bởi vì hắn còn phải tiếp nhận ký ức của người giấy, tìm hiểu lại tất cả những gì phát sinh trong ngày hôm nay.
“Tình hình không tệ lắm, tùy ý thức của ta vẫn quanh quẩn nơi linh dị, nhưng ta thông qua một số phương pháp đã thành công vào được một căn phòng đặc biệt, căn phòng đó có lẽ là nơi của nghệ sĩ piano kỷ lục lại thông tin, và ta cũng có được rất nhiều tình báo tin tức.”
“Có tình báo của quốc vương không?” Dương Gian lại hỏi.
Liễu Tam gật đầu, nhưng sắc mặt có chút nặng nề: “Tuy có được tình báo của quốc vương, nhưng sau khi ta tìm hiểu thì phát hiện tổ chức quốc vương rất sâu thâm.”
“Sao nói vậy?” Dương Gian nhíu mày.
Liễu Tam nói: “Theo tình báo hiển thị, tổ chức quốc vương rõ ràng là có mười năm người quốc vương, nhưng thực tế người có tư cách trở thành quốc vương thì ít nhất có đến hai mươi năm người, chỉ là nhiều ra mười người đó do những nguyên nhân khác nhau mà không có tham gia việc của tổ chức quốc vương, tạm thời có thể không quan tâm, điều khiến ta cảm thấy bất an nhất là người sáng lập ra tổ chức quốc vương đó, hoặc có thể nói tổ chức quốc vương đang ẩn núp người thứ mười sáu.”
“Ý của ngươi là ngoại trừ mười năm người của tổ chức quốc vương thì còn có một người đang ẩn núp sao?” Dương Gian hỏi.