Diệp Chân gật đầu, ngược lại an ủi Vương Sát Linh, sau đó lại nói: "Đối với việc của tổ chức quốc vương, Diệp mỗ ta thật ra không xem là gì, một đám không ra gì, nếu gặp thì sẽ thuận tiện đè chết họ, không cần nương tay, nhưng suýt nữa ta quên mất, các ngươi và ta không giống nhau, có lẽ các ngươi có cố gắng hết sức cũng không giết được đối phương, nhưng không sao, bây giờ mọi thứ đã có ta, bất kể gặp ai ta cũng đánh thắng được, hãy gọi tên ta thì được rồi, ta sẽ cho các ngươi thấy cao thủ thực sự là như thế nào."
Trong lời nói của hắn đã lộ ra một chút tự tin mê muội.
Dù gì kẻ thù truyền kiếp của mình là Dương vô địch cũng đứng về phía mình, theo cách nghĩ của Diệp Chân trong giới linh dị vẫn chưa có kẻ thù mạnh nào, vì vậy không có gì phải sợ.
"Thái độ này của ngươi lúc trước đã thế hay đó giờ cũng vậy?" Lâm Bắc sờ đầu trọc của mình mà nhìn hắn nói.
Tuy là biết được người ngự quỷ đa số cũng là không bình thường, nhưng Diệp Chân như vậy lại thuộc dạng hiếm.
"Ngay cả tóc mình còn không giữ được thì chắc chắn là người bình thường, không có tư cách nói chuyện với Diệp mỗ ta.” Diệp Chân hứ một cái và cũng không có trả lời câu hỏi của Lâm Bắc.
Sau đó hắn lại tiếp tục hỏi: "Dương Gian đâu?" Hắn đi đâu rồi, sao không thấy hắn."
“Lúc nãy còn ở đây, nhưng mới đi khỏi một lúc, nhưng cũng không cản trở chúng ta liên minh."
Lục Chí Văn nghiêm túc nói: "Lần hành động này Dương Gian có lẽ đã nói với ngươi, tuy ngươi là viện trợ của tổng bộ, nhưng ta cũng hy vọng hành động của ngươi hay theo tổng bộ làm chủ, tốt nhất không nên làm bậy, dù gì cũng không ai muốn xảy ra chuyện gì."
Diệp Chân liếc một cái nói: "Diệp mộ ta cũng không quan tâm hành động hay kế hoạch gì, ta là do Dương vô địch mời tới, không phải thuộc hạ của các ngươi, nên không cần thiết phối hợp hành động với các ngươi, nhưng mà đám người các ngươi có thể yên tâm, nay ta đã đến rồi thì đương nhiên sẽ để các ngươi hiểu được lợi ích của Dương Gian mời ta đến, ba người, trong thời gian này Diệp mỗ ta sẽ tìm cơ hội giải quyết ba quốc vương của tổ chức quốc vương.”
"Giết chết ba quốc vương, ngươi cũng quá tự tin rồi." Lâm Bắc cười.
"Ba người đã quá khiêm tốn rồi, ta đã nói rồi, nếu ta và Dương vô địch liên thủ với nhau, có thể quét sạch cả giới linh dị, chỉ có vài quốc vương thôi, nếu như đám rác rưởi đó không liên thủ, nếu đánh tay đôi, nhiều hơn nữa cũng không đủ cho Diệp mỗ ta giết." Diệp Chân vẫn rất tự tin.
"Các ngươi có phải bị đối phương đánh tới sợ không? Nếu không có lòng tin thì làm sao kiếm ăn trong giới linh dị này, hay sớm về nhà đi bán hàng đi, ta sẽ cho đám tiểu đệ của ta đi chiếu cố quán ăn của các ngươi."
"." Các đội trưởng khác im lặng.
Họ cảm thấy Diệp Chân nói chuyện có chút mệt, thật chất không cách nào có thể nói chuyện bình thường, thật không hiểu Dương Gian đã dùng phương pháp gì nói chuyện với hắn.
"Các ngươi nói tiếp, ta đi đón người." Đột nhiên, Hà Ngân Nhi bỏ điện thoại xuống đứng dậy.
"Là người ngự quỷ của thị trấn cổ Thái Bình đã đến?" Liễu Tam bình tỉnh hỏi.
Hà Ngân Nhi liếc nhìn một cái, không có trả lời Liễu Tam, nàng và Liễu Tam tuy có thù nhưng bây giờ không phải là lúc trả thù, nhưng nàng đối mặt với Liễu Tam vẫn y như kẻ thù vậy, thật chất không thể có sắc mặt tốt.
Rất nhanh.
Hà Ngân Nhi rời khỏi, nhưng nàng đích thật đi đón người, và người nàng đón là người không mặt ở thị trấn cổ Thái Bình, và cũng là một người ngự quỷ hiếm hoi của đời trước, nhưng ông Lưu vẫn chưa xuất hiện, bởi vì do lần trước bị thương, và cần phải quản lý việc xây dựng lại thị trấn cổ Thái Bình nên không có tới.
Với sự xuất hiện lần lượt của viện trợ bên ngoài, thực lực của tổng bộ đã dần đạt đến đỉnh cao.
Nhưng mà hiện giờ Dương Gian lại không quan tâm đến việc này, hắn nhân khoảng thời gian còn rảnh cuối cùng này mà đang nghiên cứu đồng hồ linh dị quả lắc của nhà tổ Vương gia.
Với việc khởi động nửa tiếng đồng hồ linh dị quả lắc, phạm vị ảnh hưởng cũng không nhỏ, nếu vận dụng tốt thì có thể thay đổi rất nhiều thứ, Dương Gian không muốn bị động mà lợi dụng linh di đồng hồ quả lắc, hắn hy vọng có thể chủ động nắm bắt đồ vật linh dị, đồng thời có thể sử dụng nhuần nhuyễn, nếu thành công thì Dương Gian vô tình lại có thể một lá bài cuối.
Nhưng mà lúc này không ai ngờ được, trên mặt biển tĩnh lặng buổi tối, kèm theo từng đợt sương mù, có một chiếc thuyền lâu đời, bị bỏ hoang đang chậm rãi từ bờ biển xa xôi mà trôi dạt về gần phía thành phố.
Trên thuyền yên tĩnh chết lặng, trên đó tồn tại đủ loại hiện tượng kỳ lạ khó nói, có vách tường không ngừng thấm máu, tiếng bước chân dồn dập, tiếng ca du dương, ngoài ra còn có thể nhìn thấy trên boong tàu trống trải có những bóng người vô hồn di chuyển về trên đó.
Rõ ràng, đây là một chiếc thuyền chở đầy linh dị.
Rõ ràng chiếc thuyền này không biết bị sức mạnh gì dẫn dắt, cho dù bị trôi dạt về đâu thì cũng trôi về phía trước.
Nhưng đây không phải là quan trọng nhất, mà điều quan trọng hiện giờ là chiếc thuyền đã cách bờ rất gần.
Nếu tốc độ của con thuyền không chậm lại hoặc thay đổi hướng đi, thì trong đêm nay sẽ đăng nhập vào.