Dương Gian thông qua tình báo của Liễu Tam có thể đại khái hiểu được, mặc dù người của tổ chức quốc vương bề mặt là muốn trì hoãn thời gian, nhưng thực tế thì họ lại muốn con thuyền của họ đăng nhập trước, cho dù là có kế hoạch đại hồng thủy phản kích, nhưng hình như tổ chức quốc vương rất có lòng tin đối với thuyền u linh của họ, và cảm thấy rằng con thuyền u linh có thể giúp họ dành chiến thắng.
“Đối với tình báo về thuyền u linh thì vẫn chưa có tin tức gì, nhưng có một số khu vực ven biển đã được bố trí cảnh giác, tổng bộ cũng đã bố trí tàu tuần tra trên biển, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức quan trọng nào được gửi về, và đương nhiên cũng không ngoại trừ sự tồn tại của thuyền u linh là không có cách nào dùng thủ đoàn bình thưởng để tìm kiếm, nhưng chúng ta cũng không thể bố trí số lượng lớn nhân lực đi tìm kiếm con thuyền u linh, cho nên chỉ có thể bị động mà chờ đợi.” Lục Chí Văn khàn giọng nói.
“Hai hôm nay đối phương đã quá bình yên, nhưng vẫn cảm thấy họ đang giở trò, nếu như tổ chức quốc vương cứ muốn cùng chúng ta tiếp tục lãng phí thời gian thì chắc chắn chúng ta sẽ bị thiệt, kế hoạch thuyền cứu nạn của họ đã thực hiện rồi, nếu kế hoạch bị cản trở, và cứ tiếp tục xung đột với chúng ta, thì hai bên đều bị thiệt hại, đến lúc đó cho dù kế hoạch của họ thành công thì cũng không còn ý nghĩa.” Lâm Bắc lúc này sờ cái đầu trọc của mình mà nói.
Dương Gian nói: “Nói không có sai, nếu như đối phương mỗi lần hành động đều bị chết một hai quốc vương, thì dưới áp lực này, cứ tiếp tục như thế sẽ càng bất lợi đối với họ, đến cuối cùng nội bộ của tổ chức quốc vương sẽ xảy ra mâu thuẫn mà chia năm xẻ bảy, họ là vì lợi ích mà thành lập, chứ không phải vô cùng đoàn kết, nên một khi không có lợi ích thì mỗi người sẽ có tâm tư riêng.”
“Nếu như người dẫn đầu của tổ chức quốc vương hiểu rõ, vậy thì đăng nhập thuyền u linh chắc chắn phải thực hiện, họ hy vọng có thể lợi dụng sức mạnh của ác quỷ mà đả kích chúng ta, từ đó mà dễ dàng giành được thắng lợi trong cuộc chiến này, để tránh mâu thuẫn nội bộ bùng phát.
“Cứ nói qua nói lại, ta chỉ muốn hỏi kẻ địch đang ở đâu, khi nào ra tay? Phải biết rằng hiện giờ người trong giới linh dị đang nhìn chằm vào chúng ta, đặc biệt là Diệp mỗ ta, nếu như còn không hành động thì người khác danh tiếng của Diệp mỗ ta chỉ là thổi phồng, hữu danh vô thực, giờ ta đang rất hy vọng có thể dùng một cái đầu của quốc vương để chứng minh bản thân.”
Diệp Chân lúc này đã có chút không kiên nhẫn, hắn đang rất hưng phấn, không muốn cái gì cũng không làm mà chỉ ngồi đó đợi.
“Diệp Chân, phải nhẫn nại chút, sự chờ đợi này sẽ không lâu, đến lúc đó ngươi có là cơ hội để ra tay.” Dương Gian nói.
“Những lời này hình như lúc trước ngươi đã nói qua rồi.” Diệp Chân bĩu môi: “Giờ thì cũng đang rảnh, thôi thì Dương vô địch ngươi hãy cùng ta đấu một trận tình nghĩa, làm nóng tay trước, kiếm trạng thái sẵn, ngươi cảm thấy sao?”
“Không sao cả, chỉ là không ai rảnh mà chơi trò đánh nhau.” Dương Gian từ chối.
Và thêm nữa, giữa người ngự quỷ đánh nhau thì làm gì có đấu tình nghĩa được, một khi ra tay thì dễ dàng mất mạng, đặc biệt là loại người như Diệp Chân chắc chắn sẽ đánh nghiêm túc.
“ y, thật đáng tiếc, ta còn đang muốn ngươi mở mang một số thủ đoạn mới của ta.” Diệp Chân thở dài nói.
Rõ ràng, trong khoảng thời gian này hắn cũng có trưởng thành, chứ không phải cả ngày ngồi ở thành phố Đại Hải xem hoạt hình, uống sữa.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau, Liễu Tam đã đi tới sảnh phòng họp.
Lần này đến đây không phải là người giấy, mà là Liễu Tam thật sự.
“Người cũng đông ghê, còn có mấy người lạ mặt.” Liễu Tam ngơ ngác một lúc, hắn nhìn thấy Diệp Chân, cũng nhìn thấy người không mặt đứng bên cạnh Hà Ngân Nhi.
“Liễu Tam?” Hà Ngân Nhi nhìn chằm hắn, sắc mặt có chút đen lại.
Bây giờ vì đại cục, nàng sẽ không kiếm Liễu Tam, nhưng lòng thù địch đối với Liễu Tam vẫn không bị ảnh hưởng.
Liễu Tam cũng không quan tâm ánh mắt muốn giết chết mình của Hà Ngân Nhi, mà trực tiếp nói: “Dương Gian, ta đã sắp xếp xong hồ sơ của tổ chức quốc vương, và cũng đã truyền tới bên Tào Diên Hoa, rất nhanh trên di động của chúng ta cũng sẽ nhận được một phần tin tức bảo mật.”
Nói chưa dứt lời thì di động của tất cả mọi người đều vang lên, có thông báo tin nhắn, một phần hồ sơ bí mật được truyền tới.
“Làm tốt lắm.” Dương Gian gật đầu, điện thoại của hắn cũng có nhận được một phần tin tức.
Mở điện thoại ra nhìn sơ qua, thì vừa đúng có lý lịch của 15 vị quốc vương, tên, còn có đại khái tin tức, nhưng trong các tin tức đó cũng có mấy tin tức là không có tác dụng, ví dụ như chủ trang viện, còn có hai quốc vương lần trước *** bị giết chết.
Liễu Tam tiếp tục nói: “Nhưng mà bây giờ không phải là lúc chúng ta xem hồ sơ, ta có một việc quan trọng cần nói với các ngươi.”
“Có việc gì? Có gì trực tiếp nói, không nên do dự.” Lâm Bắc nói.
Liễu Tam nghiêm túc nói: “Trước đó ta có phái tất cả người giấy đi ra ngoài, đã ẩn núp ở nhiều thành phố, làng mạc, thị trấn và bờ biển ở các vùng ven biển, nhưng mới lúc nãy một mình ta đi dạo ở bờ biển thì đã phát hiện một hiện tượng linh dị, tuy là rất ngắn, và sau đó hiện tượng linh dị cũng biến mất, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, hiện tượng linh dị này có liên quan đến con thuyền u linh, ta cảm thấy cần phải thông báo cho mọi người ngay lập tức.”
Vừa dứt lời, thì tất cả mọi người trong phòng họp đều lập tức ngơ ngác.