Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3299 - Chương 3056: Khoang Thuyền Đáng Sợ (1)

Chương 3056: Khoang thuyền đáng sợ (1) Chương 3056: Khoang thuyền đáng sợ (1)

Tuy là biết linh dị trên thuyền u linh rất đáng sợ, nhưng không ngờ Diệp Chân lại dễ dàng bị giải quyết vậy, bị quỷ trực tiếp kéo vào trong phòng, thậm chí không chút giãy giụa.

“Chắc sẽ không có chuyện chứ.” Dương Gian đứng ngoài cửa phòng nhíu mày.

Theo hắn hiểu về Diệp Chân, quỷ trong phòng đầu tiên vẫn không đủ giết chết hắn mới đúng, nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, dù gì sức mạnh linh dị trên thuyền này đều bị hạn chế dữ dội, nói không chừng bị linh dị quấy nhiễu vậy thì rất dễ xảy ra chuyện.

Nhưng mà Dương Gian lại không có gấp gáp mà lập tức ra tay, hắn định quan sát xem có động tĩnh gì không.

Thời gian qua được khoảng mười mấy giây, trong căn phòng vốn tối thui lại có giọng nói của Diệp Chân vang lên, hắn đang tức giận, la to: “Nhân lúc ta không đề phòng, thật là bắt nạt người mà.”

Sau đó bóng đêm trong phòng đã nhanh chóng tan biến, lộ ra căn phòng nguyên vẹn vốn có.

Đó là một căn phòng đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng trên sàn phòng còn sót lại rất nhiều thân thể đã bị phân hủy nặng, những thân thể này hình như vẫn còn co giật, nhưng mà trên đó đã đầy những vết nứt, hình như đã bị chấn thương nghiêm trọng, và thậm chí có một số cánh tay khiếm khuyết trực tiếp bị cắt xén và biến mất.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một cái xác thối rữa, bị cắt xẻo và gãy vụn, và lúc này Diệp Chân đang cầm một thanh trường kiếm cong vênh, dính đầy bụi đất đứng đó thở hổn hển, trong mắt hiện lên sự tức giận.

“Nhìn ngươi có vẻ không sao, nếu thế thì không cần ta phải ra tay giúp ngươi, không cần lãng phí thời gian, đi qua phòng thứ hai xem sao.” Dương Gian thấy thế thở nhẹ nhõm.

“Đây không có được, ngọn lửa trong lòng ta vẫn chưa tắt, làm gì mà dễ dàng tha cho con quỷ này được?” Diệp Chân nói xong thì nhìn chằm lên cái xác bị chia cắt.

Tuy là con quỷ đã bị hắn chia cắt, nhưng quỷ là không chết, chỉ cần một ít thời gian thì con quỷ sẽ tỉnh dậy, đến lúc đó căn phòng lại bị bóng đêm bao trùm.

“Trừ khi ngươi muốn giá ngự nó, chứ không ngươi thật chất không thể giết chết con quỷ này được, tiêu hao như thế không có ý nghĩa.” Dương Gian nói.

Diệp Chân nghiêm túc nói: “Vậy thì dẫn nó đi, quay về khi ta rảnh sẽ lấy nó ra luyện tập, nổi nhục của Diệp mỗ phải chịu thì đâu thể dễ dàng tha cho nó được, ta phải hành hạ nó hai mươi năm.”

Nói xong, hắn không biết từ trên người lấy ra một thứ, đó là một cái hũ bằng đất sét, không biết lúc trước đã đựng thứ gì, trên đó vẫn còn dính vết máu màu đen, bên trong có lúc còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, chỉ mở khe nhỏ ra thì đã thấy có một sợi tóc màu đen từ trong hủ thấm ra ngoài.

“Là một món đồ vật linh dị, và bên trong đựng ác quỷ, chẳng lẽ lại giống với túi da người trên người của Tào Dương sao?” Dương Gian nhìn chằm cái hũ đất sét đó.

Diệp Chân lúc này đã nghiêm túc mà từng chút từng chút nhét con quỷ trong phòng vào trong hũ đất sét đó, tuy là cái hủ không lớn, nhưng đồ vật linh dị có một chút đặc tính, là cho dù nhét cỡ nào thì cũng không thể nhét đầy cái hũ được.

“Đã xong.”

Rất nhanh, Diệp Chân đã nhét miếng xác cuối cùng vào trong rồi vỗ tay gật đầu vừa ý.

“Cái thứ đó của ngươi ở đâu vậy, dùng để đựng quỷ có vẻ không tệ.” Dương Gian hỏi.

Diệp Chân nói: “Đào trong Phúc Thọ Viên, ngươi cũng có hứng thú sao? Vậy thì dễ rồi, bữa nào tới thành phố Đại Hải của ta, ta sẽ dẫn ngươi đi Phúc Thọ Viên đào báo vật, bảo đảm ngươi có thể sẽ đào được món ngươi yêu thích.”

“Phúc Thọ Viên? Thôi bỏ đi, ta không thích chỗ đó lắm, để dành cho ngươi từ từ đào.” Mặt của Dương Gian đen thui.

Ở đó toàn là ngôi mộ cũ, nghi ngờ có liên quan đến La Thiên chủ ngôi mộ, và có không ít ác quỷ ẩn núp trong ngôi mộ cũ, một khi đào ra ác quỷ sẽ thoát khỏi, và lập tức thức tỉnh, vô cùng nguy hiểm, vào trong đó tìm kiếm báo vật, thật chất là đi tìm chổ chết vậy.

“Ta xem ngươi vừa là đối thủ vừa là bạn bè hợp tác nên mới mời ngươi tới Phúc Thọ Viên, những người khác là ta không có cho phép bước vào, nơi đó là cả một kho tàng báo vật, và Diệp mỗ ta là người tìm báo vật, ta ít khi cùng ngươi chia sẻ, vậy mà ngươi lại không nể mặt, thật làm ta thất vọng mà.” Diệp Chân lắc đầu không nhịn được cảm thán.

“Ngươi mỗi ngày đều đi Phúc Thọ Viên tìm báo vật sao?” Dương Gian nhìn hắn với sắc mặt kỳ lạ.

Diệp Chân nói: “Cũng không phải là ngày nào cũng đi, một tuần có ba bốn ngày ở đó đào báo vật.”

“.” Dương Gian lúc này không biết nên nói thêm gì.

Cũng may là Diệp Chân có năng lực của Quỷ Chết Thay nên không có sợ chết, có vô số cơ hội thử và không sợ bỏ qua, thật chất không lo lắng khi đào sẽ đào ra ác quỷ đáng sợ gì có thể giết chết mình, chứ nếu đổi lại là người ngự quỷ khác khi đối mặt với Phúc Thọ Viện thì e là chết cũng không biết tại sao lại chết nữa.

Nhưng đó cũng là ưu thế của Diệp Chân, không ngưỡng mộ được.

“Được rồi, đi thôi.” Dương Gian không muốn nói thêm gì, đã xoay người về hướng phòng số hai.

Cửa phòng thứ hai đang mở ra, trong đó cũng bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng thông qua một số đồ dùng có thể biết được hình như lúc trước có người sinh sống, bởi vì Dương Gian nhìn thấy trong phòng có giường, ấm chén và những thứ khác, những đồ vật hàng ngày này đủ để chứng minh, con thuyền u linh này ngay từ đầu không phải là thuyền u linh, trước đó có thể đó là một con thuyền bình thường và trên đó còn có người sống trên đó, nhưng cuối cùng tại sao nó lại bị linh dị gửi lại mà trở thành một chiếc thuyền linh dị thì không rõ.

Dương Gian nghiêm túc nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt đọng lại, trên chiếc giường của căn phòng đã nhìn thấy một thứ.

Một chiếc bát sứ trắng xanh kiểu cũ nhưng nhìn rất mới, chiếc bát sứ đặt ở đó trông có vẻ lạc lõng với khung cảnh xung quanh.

“Đây không phải là một cái bát, mà là một con quỷ, đặc tính của thuyền u linh này là hạn chế ác quỷ, khiến cho rất nhiều ác quỷ chìm vào trong giấc ngủ, và cái bát này là vật gửi lại của ác quỷ, chỉ là ta và Diệp Chân chưa kích hoạt quy luật giết người của ác quỷ, nên con ác quỷ này vẫn chưa hiện ra.” Trong lòng của Dương Gian lập tức phán đoán.

“Nhưng ở đây không có bánh lái, phải đi qua phòng kế tiếp mà tìm.”

Hắn đứng ở trước cửa nghiêm chỉnh quan sát lại không thấy phát hiện gì, chỉ có thể xoay người rời đi.

“Vậy thì đi sao? Không vô trong xem à?” Diệp Chân có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn đủ can đảm để bước vào căn phòng thứ hai.

Bình Luận (0)
Comment