Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3298 - Chương 3055: Tìm Kiếm Bánh Lái (2)

Chương 3055: Tìm kiếm bánh lái (2) Chương 3055: Tìm kiếm bánh lái (2)

Trong hiện thực Diệp Chân đang đi trên hành lang ở trước mặt, mà nước đọng lại phản chiếu ra phía sau của Diệp Chân, giữa đó chênh lệch đến sáu bảy mét.

Đối với hiện tượng linh dị này Dương Gian cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể để ý chi tiết này, sau đó bước qua nước đọng, tiếp tục đi lên phía trước.

Trên đường đi cũng không có nguy hiểm gì.

Sau đó hai người đã đi tới phòng điều khiển.

Phòng điều khiển tối tăm âm u, chỉ có vài chiếc ghế đổ nát, bảng điều khiển đã bị bỏ hoang từ lâu, cố gắng thông qua thứ đó để điều khiển con thuyền u linh, đúng là nằm mơ mà.

“Hình như đã uổng công rồi.” Diệp Chân bước vào phòng điều khiển, hắn đá cái ghế cũ nát ra, gõ lên bảng điều khiển, một chút phản ứng cũng không có, thật có chút thất vọng.

Dương Gian đang quan sát, ánh mắt của hắn nhìn lên một vị trí trên bảng điều khiển: “Lẽ ra phải có một bánh lái ở đó, tuy là bảng điều khiển đã bị bỏ hoang từ lâu và không thể sử dụng, nhưng tất cả các thiết bị cơ bản đều đầy đủ và không có bộ phận nào bị thiếu, thứ duy nhất còn thiếu là bánh lái, có lẽ bánh lái là chìa khóa để điều khiển thuyền u linh này, nhưng lại không thấy bánh lái ở đâu.”

“Quỷ là sẽ không lấy đi bánh lái, ta cảm thấy bị người lấy đi, hoặc có lẽ bánh lái bị giấu tại chỗ nào đó trên thuyền u linh, hoặc có lẽ bị người đem đi rồi.”

“Là vậy sao.”

Diệp Chân sờ cằm, và suy nghĩ: “Theo sự phán đoán của Diệp mỗ ta, bánh lái đó có thể còn ở trên thuyền, khả năng đem ra thuyền u linh này là không thể, dù gì thứ này chỉ có trên thuyền mới dùng tới, đem ra ngoài rồi thì sau này sẽ không có cách nào đem lên lại, quá phiền phức, nếu ta là đương sự, thì tuyệt đối sẽ giấu một nơi chỉ có ta biết.”

“Không ngờ ngươi lại có cách nghĩ và phán đoán này?” Dương Gian có chút nghi ngờ.

Diệp Chân hừ một tiếng: “Diệp mỗ ta tài trí vẹn toàn, không phải hữu danh vô thật, chỉ là bình thường gặp đối thủ quá tệ, ở trước mặt ta thật chất đánh không tới một hiệp, cho nên Diệp mỗ ta mới làm biếng suy nghĩ vậy thôi, dù gì đối phó với người yếu thì đâu cần cả ngày suy tính chứ, một quyền là đánh tới nằm đó rồi.”

“Vậy ngươi cảm thấy bánh lại bị người ta cố tình giấu ở chỗ nào?” Dương Gian tiếp tục hỏi.

Diệp Chân nhìn qua bên trái phải, sau đó đưa tay ra chỉ: “Có lẽ sẽ ở trong phòng nào đó trên thuyền, nguy hiểm đi đôi với cơ hội, nếu ta giấu đồ, nhất định sẽ giấu ở đó.”

Dương Gian nhìn theo hướng chỉ của hắn.

Đó là một hành lang tối tăm không đáy, dọc theo hành lang đó có thể nhìn thấy cửa phòng của một số phòng được mở ra, một số phòng bị bỏ hoang, một số còn nguyên vẹn nhưng đã đóng lại, hắn thậm chí còn nhìn thấy trong thuyền còn sáng đèn, ánh sáng chiếu ra ngoài.

Cảnh này nhìn rất quen thuộc, giống như trở về khách sạn Grand Caesar đáng sợ vậy.

Nhưng thuyền u linh này lại đáng sợ hơn, bởi vì người của tổ chức quốc vương đã đắp đầy ác quỷ trên thuyền, nếu như không phải thuyền u linh đặc biệt, thì Dương Gian và Diệp Chân hai người cũng không biết đã bị ác quỷ tấn công bao nhiêu lần rồi.

“Càng đi sâu vào buồng lái thì quá nguy hiểm, bánh lái tuyệt đối sẽ không giấu sâu như vậy, có lẽ sẽ đặt ở chỗ tương đối gần lối ra, khoảng cách sẽ không quá năm căn phòng, và vị trí đặt bánh lái trong phòng đó nhất định phải an toàn, không thể nào không có quỷ, nhưng phòng nào có quỷ và phòng nào bình thường thì cần chúng ta khám phá.” Dương Gian nhìn chằm chằm vào hành lang tối.

“Chỉ năm căn phòng thôi, dễ dàng rồi, chỉ cần tìm kiếm là được rồi.” Diệp Chân vừa nói vừa đã đi tới trước hành lang.

Hành lang của khoang thuyền rất hẹp và chật chội, xung quanh tối om, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt khó tả, khi họ bước vào nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống ngay, và không khí lạnh lẽo kèm theo mùi thối nát như muốn loại trừ hai kẻ xa lạ này.

Đây không phải là nơi người sống có thể bước vào.

Dương Gian chỉ là vừa bước vào thì đã có một cảm giác kinh hãi, hình như đi mỗi một bước đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng may khoảng cách lối ra này rất gần, chứ không có đi sâu vào trong khoang thuyền, đây khiến cho người khác đỡ áp lực hơn.

Dù gì khi gặp nguy hiểm có thể kịp thời rời khỏi khoang thuyền, không đến nổi bị nhốt chết tại đây.

“Căn phòng đầu tiên.” Lúc này Diệp Chân ngừng bước, hắn không hề lo lắng, đưa chân ra đạp căn phòng mở ra.

Cánh cửa khép hờ rầm một tiếng thì đã mở ra, bên trong tối đen như mực, nhìn không thấy gì cả, nhưng ngay sau đó một mùi thối rữa xộc vào mặt, sau đó, một con chim đột nhiên từ trong bóng tối thò ra, một cánh tay rất thối rữa, toàn bộ đều hướng tới Diệp Chân trước cửa mà bắt lấy.

Diệp Chân giật mình: “Dám tấn công ta? Muốn chết à.”

Sau đó khi hắn muốn đưa tay ra, nhưng tốc độ tấn công của quỷ lại nhanh hơn, chỉ vừa chớp mắt thì cả người hắn đã bị một cánh tay thối nát bắt mạnh vào trong phòng tối đen như mực, tiếp theo trong phòng lại lần nữa yên tỉnh, một chút âm thanh cũng không có.

Diệp Chân giống như một hòn đá chìm xuống biển như thế này, không có bất kỳ cơn sóng nào.

“.”

Dương Gian đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này không biết nên nói gì.

Bình Luận (0)
Comment