Dương Gian muốn xác định vị trí của tiếng nhạc vang lên, nhưng trên boong thuyền lại trống trải, yên tỉnh, không có gì cả, cũng không có bất kỳ dấu vết linh dị, hình như tiếng hát lúc nãy chỉ là ảo giác, thật chất là không có tồn tại.
“Ngươi có nghe thấy tiếng hát lúc nãy không? Tuy đã biến mất, nhưng ta cảm thấy hình như phát ra ở chỗ chúng ta vừa mới lên thuyền.”
Diệp Chân lại không quan tâm nói: “Không cần quan tâm, nếu quỷ xuất hiện, thì chính ta sẽ ra tay, nó không dám lộ mặt là đã nói rõ đã bị khí thế của chúng ta làm cho khiếp sợ, nên không cần lo lắng, cứ để nó tiếp tục hát, có chút tiếng nhạc vậy sẽ bớt cô đơn hơn.”
“Ngươi nên hiểu rõ, thời gian linh dị xuất hiện trên chiếc thuyền u linh này là rất ngắn, nhưng thời gian tiếng hát đó xuất hiện lúc nãy lại không hề ngắn, đây đã nói rõ con quỷ trên boong thuyền này rất đáng sợ, cho dù trên thuyền u linh có hạn chế thì cũng không thể khiến con quỷ đó hoàn toàn vắng lặng.” Dương Gian nghiêm túc nói.
“Ừm, có lý, rồi sao nữa?” Diệp Chân gật đầu.
“Trước khi chúng ta lên thuyền thì lại không có nghe tiếng nhạc vang lên, đây nói rõ có thể bây giờ chúng ta đã bị một con quỷ nhắm trúng.” Sắc mặt của Dương Gian nặng nề.
Diệp Chân cười: “Ngươi quá cẩn thận rồi, ở đây bị quỷ nhắm trúng không phải là chuyện bình thường sao? Không gì phải ngạc nhiên, chúng ta mau hành động đi, không nên tốn thời gian vào những việc không quan trọng này.”
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía phòng điều khiển dọc theo cầu thang rỉ sét.
Dương Gian nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, nhưng Diệp Chân nói cũng có lý, ở đây bị quỷ nhắm trúng là chuyện bình thường, chỉ cần không bị tấn công thì không cần thiết phải quá lo lắng.
Nhưng mà khi hai người vừa quay người lại, thì sau lưng boong thuyền lại vang đến một tiếng hát kỳ lạ, lần này càng thêm khoa trương hơn, kèm theo những tiếng bước chân vội vàng, dường như có người ở trên boong thuyền ca hát nhảy múa.
Và khi vừa xoay người, thì giọng hát đã dừng lại, tất cả hiện tượng linh dị đều vắng lặng, như không có nhìn thấy gì cả.
Kỳ lạ!
Trong lòng của Dương Gian chỉ có thể suy nghĩ, chứ cũng không định tốn thời gian, chỉ có thể nhanh chóng hành động.
Cầu thang lắc lư kêu cót két khi có hai người bước lên.
Tiếng hát phía sau càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn có những âm thanh đệm khác, giống như tiếng đàn violon, nhưng đó không phải là âm thanh mà dây đàn thông thường có thể tạo ra, trên thực tế, không có nhạc cụ nào có thể đánh ra được âm thanh đó, cho dù là có cố tình hợp thành thì cũng rất khó để khôi phục hoàn hảo được.
Đó là âm nhạc linh dị, có trộn vào sức mạnh linh dị nào đó mà không thể giải thích được.
“Không ổn.” Dương Gian không nhịn được mà lần nữa xoay người qua nhìn.
Vẫn cũng không có gì cả.
Hắn thậm chí đã dùng Quỷ Nhãn đi nhìn trộm, tuy là sau khi mở Quỷ Nhãn ra thời gian duy trì rất ngắn, nhưng một chút thời gian đó cũng đã đủ rồi.
Sau đó, Quỷ Nhãn của hắn đã nhìn thấy một cảnh đáng sợ.
Trên boong thuyền vốn trống không, lại mơ hồ xuất hiện một nhóm người không còn sự sống, những người này cũng không phải là quỷ, mà là những người bị một loại sức mạnh linh dị nào đó giết chết, chỉ là sau khi chết họ đã hóa thành quỷ quanh quẩn tại đây, trở thành một loại hiện tượng linh dị không cách nào giải thích được.
Đám người này giống như khán giả đang bao quanh lại, và ở giữa đó, Dương Gian nhìn thấy một bóng người kỳ lạ trong chiếc váy dài rách rưới đang nhảy múa.
Đang muốn nhìn trộm lần nữa, nhưng hành động này của Dương Gian hình như đã bị phát hiện.
Đám khán giả không có sự sống này đột nhiên toàn bộ đều xoay mặt qua đây, một đôi mắt trống rỗng, đều nhìn Dương Gian, cảnh tượng đột nhiên im lặng.
Nhưng mà họ cũng không có động tác gì khác, hình như họ không nhìn thấy sự tồn tại của Dương Gian, chỉ có thể nhìn thấy một con Quỷ Nhãn.
Đối với Quỷ Nhãn, đám người đó không hề có hứng thú, rất nhanh lại từ từ quay đầu trở về.
Thời gian mở Quỷ Nhãn của Dương Gian cũng đã đến, không thể không nhắm mắt được, đồng thời cảnh tượng lúc nãy cũng nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn, trên boong thuyền vẫn trống trãi, không có để lại dấu vết gì.
“Trên boong thuyền quả nhiên có một con quỷ, con quỷ này không biết đã xuất hiện từ lúc nào, lúc ta mới lên thuyền thì Quỷ Nhãn của ta đã nhìn trộm một vòng lại không có phát hiện gì, tới khi tiếng hát đó xuất hiện, đây có lẽ là một tín hiệu.”
Trong lòng hắn nặng nề, cảm thấy giọng hát này không hề đơn giản.
Và hành động của hai người cũng không có ngừng lại.
Rất nhanh, họ đã đến tầng hai của con thuyền dọc theo những bậc thang lắc lư.
Đi qua một hành lang, phía trước là phòng điều khiển.
Trong hành lang chật hẹp còn sót lại một ít nước, giống như nước biển, nhưng những nơi khác xung quanh lại rất khô, điều này có chút không hợp lý.
Diệp Chân đi phía trước hình như không có nhìn thấy vậy, bước tới phía trước, thậm chí một chân còn đạp lên vũng nước.
Nước đọng bắn tung tóe và gợn sóng.
Có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi Dương Gian đi ngang qua, vẻ mặt của hắn trở nên nặng nề, hắn thông qua nước đọng gợn sóng đã nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, trong hình ảnh phản chiếu của mặt nước, cũng tồn tại hình dáng của Diệp Chân, nhưng vị trí của Diệp Chân trong nước đọng lại không giống vị trí hiện tại của Diệp Chân đang đứng.