Nhưng mà nghĩ tới chiếc thuyền là một chiếc thuyền u linh, nên Dương Gian cũng không đi sâu vào những chi tiết đó mà chỉ chú ý đến nó một lúc, sau đó đã tập trung vào những nơi khác.
“Chiếc thuyền u linh này cũng bình thường thôi mà, không có gì đáng sợ.” Diệp Chân một tay vịn lấy cây kiếm trên eo, vô cùng tùy ý mà nói.
Dương Gian không có lên tiếng, chỉ là tay cầm chặt cây thương dài màu đỏ cảnh giác xung quanh, Quỷ Nhãn của hắn đang muốn mở ra, nhìn trộm xung quanh mọi thứ nhưng hắn phát hiện, Quỷ Nhãn mở ra chưa được một giây, thì đã cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề, lại từ từ nhắm lại, đến cuối cùng là chìm vào giấc ngủ, đến một hai phút sau thì Quỷ Nhãn lại từ từ tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh dậy Quỷ Nhãn lại như thế nữa, mở ra chưa được mười giây thì lại từ từ nhắm tiếp.
Hắn đã hiểu ra, trên thuyền u linh là có thể sử dụng sức mạnh linh dị, nhưng thời gian sử dụng sức mạnh linh dị là có giới hạn, Quỷ Nhãn chỉ có thể duy trì được một giây, và chỉ có thể duy trì trạng thái linh dị bình thường trước mấy giây đó, sau đó sẽ chìm vào giấc ngủ khoảng hai phút, thì lại có thể tiếp tục sử dụng.
Nhưng đây là tình hình trên boong thuyền, còn những nơi khác trên thuyền u linh thì nói không chừng sẽ có khác biệt.
“Trên chiếc thuyền này linh dị của bản thân chúng ta sẽ chìm vào giấc ngủ, và tình hình này nếu chúng ta bị ác quỷ tấn công trên thuyền này thì sẽ chết tại đây, cho dù ngươi có Quỷ Chết Thay thì cũng không thể dùng được.” Dương Gian nói.
“Cao thủ là không thể nào thất thủ, ngươi không có lòng tin quá.” Diệp Chân nói, hắn vẫn luôn có lòng tin.
Dương Gian tiếp tục nói: “Tình hình trên thuyền u linh như thế nào chúng ta đều không biết, ta kiến nghị ngươi nên tìm một nơi an toàn chút để ngồi đợi, tạm thời không thể làm bậy, theo tình báo, thuyền u linh này chở đầy ác quỷ, và mỗi một con ác quỷ đều vô cùng đáng sợ, nếu chúng ta gặp phải sẽ vô cùng nguy hiểm, và lần này chúng ta chỉ là tìm hiểu tình báo, chứ không phải ra tay đối phó thuyền u linh.”
“Những lời này không được đúng, chúng ta cũng đã tới đây rồi, nếu không làm gì thì quay về, đến lúc đó người ta hỏi tới, chúng ta cái gì cũng không trả lời được thì quá mất mặt, ta cảm thấy cần đi dạo một chuyến trên thuyền này, nói không chừng ta còn có thể tìm ra được cách điều khiển chiếc thuyền này và lái nó đi chỗ khác.” Diệp Chân nói, hắn luôn có lòng tin.
“Ngươi cũng cùng đi đi, Dương vô địch chúng ta chỉ cần liên thủ với nhau, thì một chiếc thuyền u linh nhỏ vậy thật chất không thành vấn đề.”
Hắn tuy rất tự tin, nhưng cũng không có ngốc, lúc này không có quên mà mời Dương Gian.
Nếu như hai người họ cùng nhau liên thủ mà còn không có cách nào tiếp tục sống tiếp trên con thuyền u linh, thì kế hoạch thuyền cứu nạn thật chất sẽ không có cách nào ngăn cản, có rất nhiều chuyện sẽ trở nên không còn ý nghĩa.
“Mạo hiểm trên thuyền u linh không hề có ý nghĩa gì cả.” Dương Gian từ chối lời đề nghị của Diệp Chân.
“Thật là đáng tiếc, nếu đã như vậy, thì ta hành động một mình vậy.” Diệp Chân than thở, chứ không có từ bỏ cách nghĩ tìm hiểu chiếc thuyền này.
Dương Gian thấy hắn kiên quyết như vậy, không còn cách nào mà nói: “Nếu ngươi cố chấp như vậy, vậy thì ta chỉ có thể lựa chọn cùng ngươi hành động, nếu như chia ra, thì khả năng đối phó nguy hiểm của chúng ta sẽ bị giảm xuống, như thế sẽ bất lợi cho mình.”
“Haha, ngươi có thể suy nghĩ vậy ta rất là vui, nếu đã như thể, thì chúng ta liên thủ thì trên thế giới này làm gì có chỗ nào nguy hiểm hơn nữa.” Diệp Chân lúc này cười to.
Dương Gian không có lên tiếng, hắn thậm chí bây giờ có chút hối hận với lựa chọn trước đó.
Nhưng việc đã đến bước này thì hiện giờ chỉ có thể tiếp tục đi tiếp vậy.
“Nếu như ở đây có tồn tại phương pháp thao tác thuyền u linh
Vậy thì cơ hội rất lớn sẽ ở trong phòng điều khiển, cho nên chúng ta trước tiên nên đi kiếm phòng điều khiển trên chiếc thuyền này.” Dương Gian nói.
“Vậy còn đợi gì nữa, giờ xuất phát thôi.” Diệp Chân rất hưng phấn.
Dương Gian nhìn vậy, đã nhận định một phương hướng: “Vị trí hiện giờ của chúng ta là trên boong thuyền, phòng điều khiển có lẽ cách chúng ta không xa, theo kết cấu bình thường của chiếc thuyền, thì phòng điều khiển có lẽ sẽ ở bên đó.”
Vừa nói hắn chỉ ngón tay ra hướng một dãy cửa sổ trên tầng hai của thuyền u linh.
Nhưng mà cửa số đó sớm đã bị bể, bên trong tối thui, thật chất không nhìn thấy gì cả.
“Bên đó có cầu thang, đi từ bên đó.” Dương Gian lại lựa chọn một đường đi.
Diệp Chân thấy vậy đã gật đầu, không nói thêm gì thì đã lập tức bước qua đó.
Dương Gian cũng không nói chuyện chỉ là lập tức đi theo.
Tuy là hoàn cảnh xung quanh tối đen, nhưng ở một số nơi trên con thuyền u linh vẫn có vài ngọn đèn lờ mờ, mang lại một chút ánh sáng cho xung quanh, để hai người họ khi đi không bị lạc đường.
Đi trên boong thuyền mọi thứ đều yên tĩnh, hai người họ cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Rất nhanh.
Họ đi lên một cầu thang bị rỉ sét.
Cầu thang không được vững chắc, đi lên có cảm giác lắc lư như muốn sập xuống bất cứ lúc nào, khiến người đi cảm thấy hoang mang hồi hộp.
Tuy nhiên, khi chân họ vừa bước lên cầu thang, thì hai người họ đã nghe thấy một tiếng hát kỳ lạ vang lên từ boong thuyền mà họ vừa đi qua.
“Ừm?”
Sắc mặt của Dương Gian thay đổi, sau đó nhanh chóng xoay người.