Đắm mình vào trong nước biển lạnh lẽo, bị nước xung quanh cuốn lấy, hình như có từng bàn tay đáng sợ đang kéo cơ thể của ngươi, như muốn đem ngươi ném vào trong vực sâu, hoặc là cơ thể của ngươi đã bị thứ hỗn độn đáng sợ này hủy hoại thành từng mảnh trước khi rơi vào trong vực sâu.
Dương Gian cảm giác có một sự bất lực khó tả khi rơi xuống biển.
Vì hắn cảm thấy bản thân mình thật chất không giống như rơi xuống biển, mà giống như đang rơi vào nơi linh dị khó hiểu, cảm giác này giống như lần đầu tiên bước vào trong Quỷ Hồ vậy.
Sức mạnh của linh dị bị ảnh hưởng lớn, mới phút trước Quỷ Nhãn còn mở ra, phút tiếp theo vừa bị nước biển lạnh lẽo giội rửa, Quỷ Nhãn lại nhanh chóng nhắm lại, càng quá đáng hơn là Quỷ Nhãn của Dương Gian bị nước lạnh lẽo giội rửa như vậy lại có cảm giác như rời khỏi cơ thể, trôi theo dòng nước vậy, và cảm giác này ngày càng mãnh liệt hơn.
Nếu như cứ tiếp tục như vậy, Dương Gian sẽ còn nghi ngờ ác quỷ mà bản thân mình giá ngự như muốn thoát khỏi cơ thể.
Cũng may, nước biển kỳ lại này lại không giống như Quỷ Hồ khiến người ta chìm sâu xuống dưới, Dương Gian thử vùng vẫy bơi lội thì hắn lại thành công từ dưới nước nổi lên trên mặt biển.
Nhưng chưa kịp vui thì.
Trong nháy mắt, Dương Gian lại nhìn thấy một con thuyền khổng lồ chết chóc đang tiến đến gần mình, nếu không kịp thời né tránh, thì hắn nghi ngờ bản thân mình sẽ bị con thuyền u linh khổng lồ này nghiền nát.
“Nhất định phải tìm cách lên thuyền.”
Trong lòng hắn đã nổi lên cách nghĩ này.
Có trực giác nào đó nói với Dương Gian, nếu như không lên thuyền trước, thì một khi bỏ lỡ cơ hội này, vậy thì hắn sẽ mãi mãi không bao giờ lên thuyền được, và mãi mãi không cách nào trở về hiện thực được.
“Diệp Chân, ngươi đâu rồi? Có chết chưa, chưa chết thì lên tiếng.” Dương Gian lúc này la lên, giọng nói vang vọng xung quanh.
“Diệp mỗ ta vẫn còn rất tốt.”
Giọng của Diệp Chân vang lên, hắn lúc này giống như một người không bị gì, một tay bắt lấy sợi dây treo trên thuyền, cơ thể treo lơ lửng trên không.
“Lúc nãy ngươi không phải rớt xuống nước sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây.” Dương Gian nhìn chằm vào hắn và nghi ngờ mình có phải nhìn nhầm không.
“Chỉ là một chút trục trặc nhỏ mà thôi, ta rất nhanh đã điều chỉnh lại, và cũng dễ dàng khắc phục khó khăn, đã nhanh chóng chuẩn bị lên thuyền, ngược lại là ngươi sao lại thê thảm vậy? Ta giờ có chút nghi ngờ về thực lực thật sự của ngươi.” Diệp Chân nói.
Dương Gian: “…”
Hắn chỉ cảm thấy Diệp Chân đơn giản là may mắn thôi, sau khi rơi xuống biển đã nắm lấy sợi dây treo trên thuyền, chứ không kết cục của hắn còn thê thảm hơn bản thân mình, rất có thể sẽ bị nước biển cuốn tới một nơi nào đó không biết, rất khó mà lên thuyền.
Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ, Dương Gian cũng không có do dự, hắn lập tức bơi tới sợ dây treo trên thuyền.
Bơi trong nước biển lạnh lẽo vậy không phải quá khó khăn, chỉ là mỗi một lần bị nước biển dội vào người Dương Gian đều cảm thấy vô cùng khó chịu, sức mạnh linh dị trong cơ thể đã có cảm giác như muốn thoát ra ngoài.
Cũng may thời gian duy trì cảm giác này không phải dài.
Dương Gian một tay nắm lấy sợi dây được treo trên thuyền, sau đó dùng lực của cánh tay trực tiếp thoát khỏi mặt nước, leo lên trên thuyền u linh.
“Làm không tệ lắm, chúng ta cùng lên thuyền vậy, ta rất muốn xem con thuyền u linh này rốt cuộc có gì kỳ lạ, lại có thể khiến mọi người các ngươi kiêng dè dữ vậy, nếu như có thể thì Diệp mộ ta sẽ khiến cho chiếc thuyền u linh chìm mãi xuống biển, khiến cho nó mãi mãi không thể xuất hiện trên thế giới này, không còn thuyền u linh, vậy thì cuộc chiến này không cần thiết phải đánh tiếp.” Diệp Chân nói.
Hắn lúc này đang rất nôn nóng, đang muốn nhấn chìm chiếc thuyền này, với sức lực của một mình có thể làm lắng xuống cuộc chiến này.
Dương Gian nói: “Ngươi đừng có tự tin quá, linh dị trên thuyền u linh này vô cùng đáng sợ, một khi không cẩn thận thì sẽ chết trên thuyền, điều trước tiên chúng ta cần làm là phải đảm bảo bản thân mình có thể sống tiếp được trên chiếc thuyền u linh này, ngoài ra là đợi lần sau khi thuyền u linh xuất hiện trong hiện thực, sau đó chúng ta thoát khỏi đây.”
Nói xong, hắn nhìn xung quanh.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh đã xảy ra thay đổi lớn, gần đó không còn là một bờ biển, cũng không còn nhìn thấy tình hình của các thành phố ven biển, thay vào đó là một thế giới đen tối.
Có một ánh sáng yếu ớt trên thuyền u linh, đang di chuyển trong thế giới đen tối này, mà không có phương hướng hay mục đích gì cả.
Và Diệp Chân và Dương Gian hai người đã tận dụng thời điểm này để nhanh chóng trèo lên thuyền u linh dọc theo dây cáp.
Rất nhanh, với một cú lật người đẹp mắt, cả hai đã đáp xuống boong tàu mà không gặp nguy hiểm gì.
Trên boong thuyền rộng lớn và trống trải, ngoại trừ Diệp Chân và Dương Gian thì không còn hình bóng nào khác, điều khiến hai người quan tâm nhất đó chính là sợi dây cáp lúc nãy hai người nắm lấy, một đầu của sợi dây lại được quăng tùy tiện trên boong thuyền, chứ không có cột lên thứ gì đó trên thuyền, cũng không có bị gì đè lên.
Đây không hề bình thường.
Trọng lượng của hai người đủ để kéo sợi cáp xuống, nhưng họ rõ ràng cảm nhận được đầu kia của sợi cáp trong quá trình lên thuyền rất chắc chắn, không hề có chút lỏng lẻo nào.