- Trời cũng gần tối rồi, có chút náo nhiệt. Hiện tại trời cũng chiều rồi, có lẽ sẽ tối nhanh thôi. Cảnh đêm của thành phố Đại Xương cũng không hề tệ, chỉ là không biết sau này còn có cơ hội để thưởng thức nó nữa không?
Dương Gian nói:
- Anh tài xế, anh nói mấy thứ này để làm gì thế. Anh nhanh cầm vô lăng đi, anh có biết lái xe với tốc độ như thế này mà thả hai tay là nguy hiểm cỡ nào không?
Lão Vương dùng ngón tay búng nhẹ điếu thuốc cho nó rơi bớt tàn đi.
- Tôi biết mà. Thế nhưng phanh hỏng rồi, không có tác dụng nữa. Cậu có thấy chân của tôi đang dẫm phanh như gõ phím đàn piano không? Hiện tại có cầm vô lăng cũng không có nhiều ý nghĩa nữa. Nếu tốc độ cứ như thế này, không có giảm xuống thì có lẽ chỉ một phút nữa thôi là hai chúng ta lao xuống sông của thành phố thôi. Cậu có muốn mặc áo phao không? Ở chỗ của tôi có hai chiếc này, tôi mua nó khi thành phố bị ngập.
"... "
Mặt mũi Dương Gian tối sầm lại, quả nhiên hắn không nghe lầm, Lão Vương tài xế này lái xe quá nhanh nên khi trôi xe đã xảy ra chuyện rồi.
- Tôi không có biết bơi, tôi thấy vẫn nên nhảy xe đi.
- Đừng, đừng làm thế, với tốc độ xe như hiện tại, cậu mà nhảy ra khỏi xe là chết ngay. Tin tưởng ở tôi, sau khi chúng ta lao xuống nước cậu đừng có khẩn trương, cứ chờ đợi xe chìm xuống dưới đi. Theo khoa học tính toán, ngay khi xe vừa lao vào trong nước thì nó sẽ không bị rót đầy đâu. Sau đó cũng đừng có mở cửa xe vội, bởi vì khi đó áp lực của nước sẽ rất lớn, cậu không mở cửa xe được đâu.
Lão Vương chân thành nói:
- Chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được, chờ đến khi nước chảy vào bên trong thùng xe, khi đó áp lực nước ở bên trong và ngoài bằng nhau. Khi đó chúng ta sẽ phá cửa kính để chui ra ngoài, chỉ cần mười giây là cậu có thể nổi lên mặt nước rồi. Không sao đâu.
- Được, được rồi, tôi sẽ tin tưởng anh một lần.
Dương Gian thấy anh ta nói năng chuyên nghiệp như vậy, từ bỏ ý định nhảy xe.
Sau một giây, Lão Vương đánh tay lái xông lên lối đi bộ, tránh khỏi mấy người đi trên đường, tiếp đó cho xe lao thẳng vào bên trong dòng sông. Toàn bộ mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của anh ta, xe lao vào trong nước, sau đó tắt máy, chìm xuống.
Có thể nói là hoàn mỹ.
Thế nhưng, chỉ một lát sau, Lão Vương lại cười rộ lên một cách rất thảm thiết:
- Đúng ra người tính không bằng trời tính, hôm nay ông trời muốn giết tôi hay sao vậy. Tại sao xe lại phải lật ngửa xuống thế này. Hiện tại cửa sổ của xe đã bị chạm vào bùn rồi, đã bị bùn bọc toàn bộ, không cách nào mở ra được. Nếu hiện tại cái gậy mở cửa sổ xe của tôi đã không còn đất dụng võ. Nếu đập bể cửa kính, nước bùn sẽ tràn vào ngay, đến khi đó lại càng chết nhanh hơn.
Giờ phút này sắc mặt của Dương Gian đã rất tồi, hắn ngồi ở trên ghế lái phụ, đầu hướng xuống đất, mông chổng lên trời. Nước sông đang tràn vào từ bốn phương tám hướng, khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy ngạt thở.
Quả nhiên, hắn không nên đi tin tưỡng vào người tài xế này thì hơn.
Nếu không phải hắn cũng là một kẻ tài cao gan lớn, có lẽ hôm nay cũng bị người tài xế này đùa cho đến chết.
Lúc này Lão Vương lấy ra một bức ảnh, sắc mặt đau thương.
- Anh bạn nhỏ, cậu đã có bạn gái chưa? Nhìn, đây là ảnh chụp đứa con gái của tôi đấy, nó bốn tuổi rồi, trông nó đáng yêu không? Nó xinh đẹp nhỉ.
Lão Vương đã hoàn toàn từ bỏ mọi hi vọng, bắt đầu thừa nhận cái chết đang đến gần.
Dương Gian hỏi:
- Không nói cái này nữa, tôi chỉ muốn hỏi, không phải anh đã lái xe hai mươi năm rồi sao? Anh chưa bao giờ trải qua việc lật xe à? Ngay cả vợ cũng thắng được.
Lão Vương nói:
- Chưa từng gặp chuyện lật xenhưng đã gây ra tai nạn xe cộ, vợ tôi cũng là quen được ở trong bệnh viện, cô ấy là một y tá.
Dương Gian vỗ vỗ bả vai anh ta:
- Được, được rồi, đừng nói gì nữa. Lão Vương, nhớ là sau này có lái xe thì lái chậm và chắc một chút nhé. Đừng có làm cái gì trôi đi như vậy nữa. Không phải là vì tôi, mà vì bà vợ làm y tá với đứa con gái đáng yêu của anh.
Lão Vương nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt:
- Không được, nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn trở thành một người đua xe. Đây chính là giấc mộng cả một đời của tôi.
- Ở chỗ này mà đi trò chuyện giấc mơ, giấc mộng thì có chút không thích hợp lắm, thôi chúng ta vẫn nên chuyển qua chỗ khác nói chuyện thì hay hơn.
Dương Gian thở dài một tiếng, sau đó trên người của hắn toát ra một luồng ánh sáng đỏ, tiếp đó luồng ánh sáng này tỏa ra ngoài và bao phủ Lão Vương vào trong.
Sau một giây, hai người lập tức biến mất ở dưới lòng sông, sau đó xuất hiện ở bên cạnh vỉa hè.
- Ôi trời ơi!
Lão Vương rơi bịch xuống đất, anh ta tỏ ra kinh ngạc và nghi ngờ nhìn khung cảnh ở xung quanh. Không phải lúc nãy bọn họ còn ở dưới lòng sông hay sao, vì cái gì lại xuất hiện chỗ này rồi, chỉ chớp mắt một cái mà khung cảnh đã thay đổi.
Đúng, đúng rồi, anh bạn trẻ kia đâu.
Anh ta quay đầu để nhìn lại nhưng không thấy được bóng dáng của Dương Gian đâu cả, hắn giống như là một hồn ma, trực tiếp biến mất trong không khí.
Chỉ một lát sau, Dương Gian lại trở về vị trí lúc trước ở câu lạc bộ Tiểu Cường.
Nơi này đã bị phong tỏa hoàn toàn, cảnh sát đang lập hồ sơ điều tra, bắt đầu hỏi cung mấy người nhân viên để tìm kiếm nhưng chứng cứ phạm tội của Vương Tiểu Cường.
Người cục trưởng chỉ huy hành động lần này thấy Dương Gian xuất hiện thì vội vàng đi đến và hỏi:
- Cảnh sát Dương, mọi chuyện thế nào rồi? Có phải đã bắt được tên Vương Tiểu Cường kia không?
Dương Gian nói:
- Chuyện của Vương Tiểu Cường tôi đã giải quyết rồi, hắn ta bị đích thân tôi đánh chết tại chỗ. Lúc trước tôi đã báo cáo tình huống, vị trí ở chỗ chiếc xe kia xảy ra tai nạn. Còn thi thể của hắn ta thì không cần tìm đâu, thi thể của loại người như vậy mấy người không xử lý được đâu. Tôi đã nghĩ ra cách để giải quyết hết tồi.
- Thật sự tốt quá.
Người cục trưởng này thở phào một hơi, có chút kích động nằm lấy cánh tay của Dương Gian. Nếu chuyện này mà để cho tên Vương Tiểu Cường chạy thoát, ông ta chính là người chịu trách nhiệm lớn nhất.
Giờ phút này Tôn Nghĩa vừa đi đến vừa nói:
- Dương Gian, cậu trở lại rất đúng lúc, cậu có phát hiện ra bầu trời có gì đó là lạ không. Dường như càng ngày càng tối, hiện tại cũng chưa đến ban đêm mà.
Vẻ mặt của Dương Gian trở nên nghiêm túc hơn, hắn gật gật đầu và nói:
- Tôi cũng đã chú ý đến cái này rồi, nếu tôi đoán không sai, có lẽ là do một chuyện linh dị nào đó đang xuất hiện. Dựa vào tình trạng trước mắt của chuyện linh dị này, có thể đoán ra được chuyện linh dị này có phạm vi ảnh hưởng hơi lớn.
Nếu chuyện linh dị này bốc phát ra ngoài, thì nó sẽ còn nghiêm trọng hơn chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương.
Chuyện linh dị lần trước ở thôn Hoàng Cương, cùng lắm là chỉ ảnh hưởng đến một thôn làng. Nhưng hiện tại chuyện này lại có phạm vi bao phủ là một tòa thành thị.
Triệu Khai Minh cầm chiếc nạng, khập khiễng đi đến.
- Tôi đã nhận được tin tức mới nhất. Hiện tại thành phố Đại Xương đã bị phong tỏa. Bên trên mở cuộc họp khẩn cấp, mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn những gì tôi tưởng tưởng. Dương Gian, chúng ta tạm thời hòa giải với nhau được không? Nếu lúc này chúng ta lại tranh đấu nội bộ thì chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.