Trong bóng tối sâu thẳm trong khoang thuyền, có một con ác quỷ đang ngang nhiên mà xuất hiện trước mặt hai người họ, và bước nặng nề và chậm rãi đi về phía họ.
Cho dù là thuyền u linh có tồn tại áp chế ác quỷ nhưng vẫn không khiến nó ngừng bước, hình như thật chất ác quỷ ở trước mắt không hề bị ảnh hưởng chút nào và hoàn toàn có thể di chuyển tự do trên thuyền u linh.
“Đây là nhắm trúng chúng ta, ai lên trước? Hay là cùng nhau liên thủ giải quyết nó?” Diệp Chân nghiêm túc hỏi.
“Để ta xử lý, dùng đinh quan tài trực tiếp đóng chết hắn, không cho hắn cơ hội, với tình hình này chúng ta không thể dây dưa với nó quá lâu, trên khoang thuyền của thuyền u linh lại xuất hiện một con quỷ, thì có thể xuất hiện thêm con thứ hai, thứ ba, cho nên phải nhanh chóng giải quyết hắn, sau đó tìm kiếm bánh lại, nghĩ cách nhanh chóng rời khỏi chỗ này.” Dương Gian nói, hắn vẫn lựa chọn phương pháp vững chắc.
Diệp Chân gật đầu: “Nếu thế thì xem ngươi trổ tay vậy.”
Nói xong hắn đã nhường chỗ, để tiện Dương Gian ra tay.
Trên tay của Dương Gian cầm cây thương dài màu đỏ, đi lên phía trước vài bước, sau đó ngừng lại, đợi con ác quỷ tiến lên gần hơn.
Trên mặt của con quỷ vẫn là nụ cười kỳ lạ, hắn đi tới bên Dương Gian.
Nhưng khi khoảng cách càng gần, thì đã xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, sau khi quỷ càng đến gần, thì hình dáng vốn đã cao lớn của nó lúc này lại càng trở nên to lớn hơn, giống như đang không ngừng bành trướng, mà không chỉ thân hình của con quỷ đang biến lớn, mà ngay cả toàn bộ lối đi cũng ngày càng lớn.
Không, không đúng, không phải quỷ đang biến lớn, mà là Dương Gian và Diệp Chân hai người đang thu nhỏ lại.
Là do linh dị quấy nhiễu giác quan nên tạo ra ảo giác, hay là do mình thật sự bị linh dị ảnh hưởng nên không ngừng thu nhỏ?
Sắc mặt của Dương Gian thay đổi nhẹ, cảm nhận được sự thay đổi này, vào lúc này không chút do dự mà lập tức quăng cây thương dài màu đỏ ra ngoài, đang muốn ngăn cản sự thay đổi tiếp tục này, hắn không muốn đợi tới cuối cùng mới ra tay.
Dưới tình hình này, sự tấn công của hắn không thể bị hụt được.
Phút tiếp theo.
Cây thương dài màu đỏ đâm xuyên cơ thể của con ác quỷ trước mặt, đồng thời đinh quan tài cũng đã theo đó mà xuất hiện.
Cứ tưởng đã thành công khiến cho con quỷ này chìm trong giấc ngủ, mất đi năng lực hành động, nhưng thực tế lại khiến cho Dương Gian cảm thấy kinh ngạc.
Cơ thể của con quỷ bị đâm xuyên qua lúc này còn đang hướng phía trước và lộ ra nụ cười kỳ lạ, trên ngực một mảng lớn máu thịt bị xé ra, chỉ còn lại lồng ngực trống rỗng, mà mảnh thịt cùng vết máu còn lại, lại giống như một xác chết cuộn tròn, có đầu và hai tay, chỉ là cái xác chết này đã bị đinh quan tài đâm xuyên qua, không thể cử động.
Thông qua việc loại bỏ một miếng thịt trên ngực, con quỷ này lại thoát ra sự hạn chế của đinh quan tài.
“Đây không chỉ là một con quỷ, mà là do nhiều con quỷ tập hợp lại, ghép lại với nhau, nó có đầu, cơ thể, tay chân, đều là những con quỷ khác nhau, loại dị loài này đó giờ chưa từng gặp qua, trong giới linh dị lúc trước chưa từng gặp qua loại quỷ này.”
Con ngươi lúc này của Dương Gian rút lại, Quỷ Nhãn của hắn nhìn trộm mọi thứ, nhìn thấy một chút manh mối.
“Ngươi rốt cuộc có ổn không? Không được thì giao cho ta, để ta cho ngươi thấy sự lợi hại của ta.” Diệp Chân quơ tay, không muốn nghe những lời phân tích của Dương Gian.
“Không đơn giản vậy, nó là được nhiều con quỷ tập hợp với nhau, giống như quỷ giá ngự rất nhiều con quỷ, loại linh dị tập hợp này nhất định sẽ ủ ra nhiều thứ đáng sợ hơn, ngươi và ta cùng liên thủ, chứ một người đối phó dễ bị thiệt.”
Dương Gian không muốn mạo hiểm, với phương thức vững chắc là liên thủ với Diệp Chân để giải quyết con quỷ trước mặt.
“Quá phiền phức rồi, sau khi ngươi trở thành đội trưởng chấp pháp của tổng bộ thì gan cũng nhỏ hơn rồi, giao cho ta.”
Diệp Chân lập tức hứ một cái thì lập tức xông ra ngoài, hắn lần nữa rút ra cây kiếm dài ở eo.
Trên thanh kiếm dài uốn vẹo có in một cái mặt nhăn nhó kỳ dị đáng sợ, mặt quỷ này không thể nhìn được, người sống chỉ cần nhìn lên một cái thì sẽ chết thảm, cho dù là Quỷ Nhãn của Dương Gian nhìn lên, thì Quỷ Nhãn cũng sẽ bị linh dị tấn công, lập tức phải nhắm lại, ngoài ra, trên thanh kiếm còn có những dấu vết linh dị khác.
Có thể nói, khi Diệp Chân rút cây kiếm ra, linh dị tấn công cũng đã bắt đầu.
Con quỷ trước mặt hình như đã nhìn thấy mặt quỷ đáng sợ trên thanh kiếm, hình như đã bị ảnh hưởng, lập tức dừng chân, nhưng tình hình này duy trì rất ngắn, trước sau chưa tới năm giây, thì quỷ lại tiếp tục hành đồng.
Nhưng con mắt của quỷ đã không biết từ lúc nào đã nhắm lại.