Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3321 - Chương 3078: Một Nhát Dao Sau Lưng

Chương 3078: Một nhát dao sau lưng Chương 3078: Một nhát dao sau lưng

"Các ngươi đừng hòng đi, ở lại chôn cùng A Võ đi!”

Trong tòa nhà bóng tối bao phủ, cùng với ánh sáng ngẫu nhiên hiện ra, từng tiếng gầm xen lẫn các loại tiếng hét thảm không ngừng vang lên.

Diệp Chân dựa vào linh dị của Quỷ Chết Thay phớt lờ ba tiểu đội Quốc Vương bao vây, hơn nữa dễ dàng đánh gục bọn họ, chỉ giây lát đã có ít nhất tám, chín người ngự quỷ thực lực không yếu chết trong tay của hắn.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Bởi vì Diệp Chân hiểu rằng hung thủ thật sự còn chưa xuất hiện, vẫn đang núp trong góc nào đó của tòa nhà này, hắn không thể lôi đầu hung thủ ra vì giấu quá kín. Quỷ Vực của Diệp Chân phủ lên tòa nhà này vô số lần nhưng mãi không tìm được bóng dáng của đối phương.

Diệp Chân cũng không định đi tìm, hắn muốn quét sạch đám tạp chủng này trước, chừa kẻ địch mạnh đến cuối cùng mới giải quyết.

Hơn nữa hắn tin tưởng chỉ cần giết sạch tay sai của đối phương thì trùm tự nhiên sẽ ra mặt, căn bản không cần cố ý đi sưu tầm.

Có lẽ là ý thức được ý tưởng đó của Diệp Chân, người ngự quỷ may mắn sống sót trong ba tiểu đội Quốc Vương vốn không muốn đối kháng với hắn, bọn họ chạy trốn trong tòa nhà lớn này, tránh né Diệp Chân tập kích, cố gắng hết sức tìm mọi cách sống sót, bởi vì đám người ngự quỷ này hiểu rõ Quốc Vương của họ đang núp ở đâu đó chờ đợi thời cơ.

"Đừng hòng trốn, chỉ vô dụng với ta.” Diệp Chân gầm lên, hắn không có đi truy tìm dấu vết của kẻ địch, bởi vì cả tòa nhà nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Quỷ Chết Thay.

Diệp Chân nhìn chằm chằm mặt quỷ in trên kiếm dài, thậm chí chủ động vươn tay đụng vào.

Quy luật giết người phải chết rơi vào người Diệp Chân, hắn chủ động chịu đựng tổn thương do vật phẩm linh dị mang đến, sau đó tổn thương bị hắn dời đi, cho người ngự quỷ khác trong tòa nhà gánh lấy.

“A!”

Mấy tiếng hét thảm thiết vang lên ở góc nào đó trong tòa nhà.

Rất hiển nhiên, Diệp Chân di chuyển linh dị tập kích khiến mấy vị người ngự quỷ không thể chịu đựng nổi, ngay tại chỗ chết đi, nhưng vị trí bọn họ nấp vẫn không bại lộ.

Tình huống kỳ dị như vậy khiến người ngự quỷ còn lại hoàn toàn sợ hãi.

Đánh không được, trốn không thoát, chẳng lẽ chỉ có thể chạy sao?

“Năng lực kỳ lạ đó của Diệp Chân không cần hứng công kích từ người khác vẫn có hiệu quả, đây không phải là đơn thuần di chuyển linh dị tập kích, nhanh lên, rời khỏi tòa nhà lớn này, lẩn vào người bình thường, tránh né linh dị tập kích không phân biệt địch ta này!”

Có người ngự quỷ không dám ở trong tòa nhà này, dứt khoát lao ra ngoài.

Hắn muốn dùng phương thức lẩn vào đoàn người để tránh linh dị của Quỷ Chết Thay.

Phải công nhận, tiểu đội Quốc Vương có người tài, nhanh vậy đã tìm được phương pháp ứng đối Quỷ Chết Thay.

Nhưng bọn họ trốn được sao?

Diệp Chân dùng cách tự tổn thương để di chuyển linh dị tập kích ra ngoài, dưới loại tình huống này muốn trốn cũng khó, bởi vì tốc độ chuyển dời linh dị tập kích của Quỷ Chết Thay cực nhanh, cơ hồ nháy mắt liền có thể hoàn thành.

“Diệp ta đây không muốn dùng phương thức cấp thấp này giải quyết đám tạp chủng các ngươi, nhưng vì báo thù cho A Võ, khiến các ngươi chôn cùng đàn em khác trong diễn đàn linh dị của ta, hôm nay Diệp ta đây đành vứt da mặt, vứt võ đức.”

Bàn tay cầm kiếm của Diệp Chân đang chảy máu, tràn đầy vết nứt.

Những vết nứt này không ngừng xuất hiện rồi biến mất.

Nhìn kiếm dài phải chết, tay chạm vào kiếm sẽ nứt.

Hai loại linh dị tổn thương bị Quỷ Chết Thay liên tục dời lên người kẻ khác trong tòa nhà lớn này.

Người ngự quỷ của tiểu đội Quốc Vương dù tinh nhuệ đến đâu cũng không thể liên tục chịu đựng linh dị tập kích như vậy, nhiều người không kịp chạy ra tòa nhà đã chết bất đắc kỳ tử.

Nhưng ngay lúc đó, ở sau lưng Diệp Chân.

Nơi cái bóng phủ lên, ánh sáng không thể chiếu rọi, một bóng người cao gầy giống như hồn ma trống rỗng xuất hiện, người này thân thể không giống như thực thể, càng giống như một đoàn bóng ma, rất hư ảo.

Bóng ma hư ảo này cầm dao găm kỳ dị đâm về phía Diệp Chân.

Đây vốn là động tác tấn công rất bình thường.

Nhưng giờ phút này Diệp Chân lại chẳng có một chút cảnh giác, hoặc nên nói hắn căn bản không biết sau lưng có người, dù là Quỷ Vực của hắn phủ lên cũng không tra xét được bóng ma mơ hồ xuất hiện ở phía sau, hắn không chút phản ứng trong quá trình bị tấn công.

Mãi khi con dao găm kỳ dị màu đỏ sậm chạm tới lưng của Diệp Chân mới khiến hắn toàn thân căng cứng, lông tơ đứng thẳng, bản năng quay đầu.

"Quá muộn."

Giọng nói trầm thấp, lạnh băng vang lên, công kích đến từ người ngự quỷ cấp Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ.

Nhưng trước khi âm thanh vang lên thì con dao găm kỳ dị đã đâm vào thân thể của Diệp Chân, sau khi dao đâm vào người thì đầu ngón tay chỗ chuôi dao bắt lấy người cầm dao, linh dị cắn ngược khiến Quốc Vương không kiềm được khóe miệng co giật.

“Muốn chết!”

Diệp Chân giận dữ, không quan tâm lưng bị đâm, chém ngược một kiếm ra sau, muốn giết kẻ đánh lén phía sau mình.

Nhưng mà giây sau, Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ chộp lấy cánh tay của Diệp Chân, dễ dàng ngăn trở đòn công kích.

Diệp Chân trợn to mắt, thế này mới nhận ra kỳ lạ.

Hắn phát hiện Quỷ Vực của mình biến mất, tất cả sức mạnh linh dị đều yên lặng, ngay cả sức lực cũng biến nhỏ, một kiếm này giống như người bình thường chém xuống, thảo nào bị đối phương ngăn lại dễ dàng.

“Ngươi quá sơ sẩy, nên hãy yên phận chết cho ta.”

Tiếng cười nhạt trầm thấp vang lên, vị Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ này biết chính mình thành công, nâng tay chém vào đầu của Diệp Chân.

Sức lực của người ngự quỷ rất lớn, mạnh đến mức không giống như người sống có thể sở hữu, bàn tay chặt xuống đã dễ dàng đập nát đầu của Diệp Chân như trái dưa hấu chín.

Máu bắn tung tóe bốn phía.

Dù cái đầu tàn khuyết còn ở trên cổ, nhưng giờ phút này thân thể của Diệp Chân đã không còn hơi thở, hơn nữa nhanh chóng trở nên lạnh như băng.

"Mất đi sức mạnh linh dị thì ngươi chỉ là một người bình thường, sau đó bị ta đập nát đầu, ta không tin ngươi còn có thể dời tổn thương như vậy qua cho người khác.” Mắt Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ lạnh băng, chậm rãi rút con dao kỳ dị ra.

Dao găm rút khỏi thân thể của Diệp Chân thì ngón tay tàn khuyết chỗ chuôi dao mới từ từ thả ra.

Cổ tay bị siết chặt của Sát Thủ tránh thoát trói buộc, nhưng trên cánh tay vẫn để lại vết bầm kỳ dị không thể đánh tan, trên cổ tay của hắn đã có nhiều dấu bầm tương tự.

Đây là cái giá phải trả để sử dụng vũ khí linh dị, dù hắn thân là người ngự quỷ cấp Quốc Vương cũng phải trả.

Sát Thủ cảm thấy cái giá này rất đáng trả, bởi vì hắn giải quyết trùm của diễn đàn linh dị Diệp Chân, tự tay hủy diệt một thế lực linh dị hàng đầu.

"BOSS, ngươi thành công? Tuyệt quá, chúng ta an toàn rồi.”

Diệp Chân chết, thành viên tiểu đội Quốc Vương cuống cuồng chạy trốn giờ phút này thở ra, bọn họ phát hiện ra tình huống nơi này liền tụ tập lại, nhưng số người hơi ít, chỉ còn lại ba người.

Mới trong chốc lát đã bị Diệp Chân đoàn diệt hai tiểu đội.

Nếu lại cho Diệp Chân vài giây đồng hồ thì còn lại ba người này phỏng chừng cũng không sống được.

“Kẻ bỏ qua sự tồn tại của ta sẽ phải trả giá cực đắt, dù đối phương là đội trưởng cũng giống như vậy." Sát Thủ nói bằng ngữ khí bình tĩnh: "Chúng ta nên đi, thuyền u linh sắp lên bờ rồi, trước đó chúng ta hãy núp vào, không thể lại phát sinh xung đột với đối phương, nếu không thì đối phương rất có thể sẽ buông bỏ thuyền u linh chuyển sang nhằm vào chúng ta.”

Sát Thủ nói xong thân hình dần dần ẩn nấp vào trong bóng tối, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Sát Thủ không hứng thú với xác chết của Diệp Chân, cũng không muốn lấy đi vũ khí linh dị trong tay hắn, bởi vì nơi này rất nhanh liền sẽ biến thành vùng đất linh dị, mà lấy đi mấy thứ này sẽ làm chậm trễ thời gian.

Trên thực tế, quyết định của Sát Thủ là đúng.

Bởi vì tất cả đội trưởng của tổng bộ đều chạy tới đây, hiện tại đã đi vào thành phố Đại Hải, nếu Sát Thủ lòng tham tiếp tục lưu lại sẽ đối mặt rủi ro bị đội trưởng vây giết.

Khi Sát Thủ rút lui, Diệp Chân vốn mất đi hơn phân nửa cái đầu, không còn hơi thở không biết là do thần kinh phản ứng, hay ác quỷ trong người thức tỉnh mà bàn tay đột nhiên co giật.

Thân thể Diệp Chân bỗng xoay người, kiếm dài vung lên.

Quỷ Vực bộc phát ra, nháy mắt xé rách mọi thứ ở trước mắt, bao gồm Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ cũng bị bao trùm.

Khoảnh khắc Quỷ Vực nuốt chửng tất cả, giọng nói của Diệp Chân vang lên:

"Một chiêu này vốn là đề phòng Dương Vô Địch, không ngờ sẽ dùng với ngươi.”

Trong Quỷ Vực, Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ con ngươi đột nhiên rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Chân hoàn hảo không tổn hao gì lại xuất hiện.

“Không thể nào! Rõ ràng ngươi không thể dùng sức mạnh linh dị chứ?” Sát Thủ rất kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin tưởng.

"Bởi vì trên người của ông đây còn có một con quỷ!" Diệp Chân gầm lên đáp lại.

Lúc này, một người ngự quỷ của tiểu đội Quốc Vương đứng bên cạnh thấy trong cổ áo của Diệp Chân thò ra một cái đầu rối xác chết, đầu con rối kỳ dị nhìn chằm chằm người chung quanh, hơn nữa mở miệng đang nói cái gì, nhưng không phát ra chút tiếng động nào, không biết nó nói gì.

Con rối xác chết này là quỷ đi theo Diệp Chân lúc ở trên thuyền u linh.

Rất hiển nhiên, tất cả những gì bất hợp lý vừa rồi đều có liên quan tới con rối xác chết này.

Nhưng hiện tại điều này không trọng yếu.

Bởi vì Quốc Vương biệt hiệu Sát Thủ sắp hứng lấy công kích như bão tố của Diệp Chân.

Bình Luận (0)
Comment