Dương Gian thành công trốn thoát trước khi xe buýt quỷ hoàn toàn bị tổn hại, hắn nhanh chóng cách xa khu vực nguy hiểm. Sau khi đến một khoảng cách đủ xa thì sức mạnh linh dị của Dương Gian mới dần dần thức tỉnh, nhưng mặc kệ sức mạnh linh dị thức tỉnh cỡ nào cũng không thể phục hồi đến trạng thái tốt nhất.
Dường như có linh dị nào đó từng giây từng phút quấy nhiễu xung quanh, không, hẳn là quấy nhiễu cả tòa thành phố.
Một lần va chạm, linh dị ảnh hưởng nguyên thành phố, trong tình huống này có thể tưởng tượng xe buýt quỷ và thuyền u linh rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Chẳng qua người bình thường không cảm giác được loại đáng sợ này, chỉ có người ngự quỷ mới có thể cảm nhận được, hơn nữa càng đến gần càng cảm giác rõ ràng.
"Đầy biến cố nhưng không hiểm nguy, may mắn mười mấy giây cuối cửa xe mở ra, nếu không thì ta chết trong xe là cái chắc.” Dương Gian cảm thấy vị trí mình ở đủ an toàn, hắn thế này mới thở ra, tiếp đó nhìn về hướng Hà Ngân Nhi.
Nếu không phải Hà Ngân Nhi vận dụng con bài chưa lật, chiêu đến một vong hồn siêu mạnh thì Dương Gian không thể xuống xe.
Nhưng vừa rồi nguy hiểm cũng có một phần do Dương Gian sơ sẩy, hắn nên trước tiên mở ra cửa xe xuống ngay khi đụng thuyền u linh, làm vậy thì có thể thuận lợi thoát khốn.
Nhưng Dương Gian cũng không biết va chạm còn chưa bắt đầu, xe buýt quỷ đã mất kiểm soát, các loại dụng cụ, nút nhấn đều vô dụng, quỷ trên chỗ ngồi cũng thức tỉnh.
“Đến phút cuối vẫn không thể mở cửa xe buýt quỷ, người ngự quỷ đến gần sẽ bị linh dị ảnh hưởng, không thể vận dụng sức mạnh linh dị của mình, tức là trong tình huống vừa rồi dù đội trưởng đến giúp cũng vô dụng. Nhưng ông già được chiêu hồn ra có thể cưỡng ép gỡ nửa cánh cửa xuống.”
Dương Gian liên tưởng tình huống vừa rồi, thầm rùng mình.
Tuy rằng ông già kia cũng trả giá đắt, thời gian tồn tại trong hiện thực bị rút ngắn nhiều, nhưng không thể phủ nhận sự đáng sợ của ông già kia.
Giờ phút này.
Đội trưởng khác trông thấy Dương Gian thoát khốn cũng đều thở ra.
Lục Chí Văn nói:
"Dương Gian thành công xuống xe, xem bộ dạng cũng ổn đấy.”
Vương Sát Linh nâng gọng kính:
“Ta đã nói là không nên đánh cuộc mà, nếu không phải Hà Ngân Nhi chiêu hồn, Dương Gian thật sự sẽ bị kẹt trên xe buýt quỷ, tiếp đó lại bị thuyền u linh đâm chết. Trong thời điểm đặc biệt thế này không thể có chút sai sót gì, nhất định phải đặc biệt cẩn thận mới được."
“Lúc Dương Gian đụng cửa xe là ta thấy lạ rồi, thực lực của hắn mạnh như vậy, vậy mà cần dùng cách va chạm cố thoát khỏi xe buýt công cộng, có thể đoán được linh dị của hắn đã bị hoàn toàn phong tỏa, trong tình huống này không thể do dự và keo kiệt, nhất định phải vận dụng con bài chưa lật mới cứu hắn ra được.” Hà Ngân Nhi nói.
Châu Đăng nói:
"Có gan mới làm giàu, cũng chỉ có Dương Gian dám mạo hiểm như thế, đổi làm là người khác chưa chắc dám làm như vậy, lần này hắn liều mạng sống lấy được hiệu quả lớn nhất. Thuyền u linh xảy ra vấn đề lớn, chẳng những thân thuyền nghiêng, ngay cả đầu thuyền cũng bị hỏng,”
"Thuyền u linh là đồ vật linh dị, mà đồ vật linh dị bị hỏng tức là không thể thuận lợi chạy đi như trước nữa, nhất định có trục trặc gì đó. Tuy không biết sẽ bị trục trặc ở phần nào, nhưng có thể khẳng định tổ chức Quốc Vương khó mà giống như trước tùy ý khống chế thuyền u linh.” Lục Chí Văn cũng mở miệng phân tích tình huống.
"Đáng tiếc, xe buýt quỷ bị đụng đã hoàn toàn móp méo không thành hình, ta còn đang tính chờ chiến tranh kết thúc sẽ ngồi trên xe đi dạo một vòng.” Châu Đăng nhìn bộ dạng cực kỳ thê thảm của xe buýt quỷ thì rất tiếc nuối.
Tuy linh dị vẫn chưa ngừng lại va chạm nhưng xe buýt đã vặn vẹo thành đống sắt vụn, thuyền u linh cũng yên lặng bất động, không tiến lên tiếp.
Tuy rằng thuyền u linh không bị hỏng hoàn toàn, nhưng đã hoàn thành hơn một nửa mục đích.
"Xe buýt công cộng bị tổn hại, thuyền u linh bị chặn, linh dị va chạm vẫn còn tiếp tục, nguy cơ vẫn không giải trừ, đừng quên trên chiếc thuyền kia chở đầy ác quỷ, một khi linh dị va chạm ngừng thì ác quỷ sẽ thức tỉnh, đến lúc đó toàn bộ thành phố Đại Hải đều bị chiếm đóng, cho nên nhiệm vụ của chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu."
Giờ phút này, Dương Gian sắc mặt nghiêm túc bước nhanh đi tới.
"Dương Gian, nguy cơ không chỉ có bấy nhiêu, vừa rồi bởi vì xe buýt công cộng cùng thuyền u linh va chạm sản sinh linh dị quấy nhiễu, Quỷ Vực của mọi người đều biến mất, tổ chức Quốc Vương cũng giống như vậy, hơn nữa bởi vì thế mà dường như nhân vật chủ yếu của tổ chức Quốc Vương bị buộc đi vào thành phố Đại Hải, hiện tại chúng ta là loạn trong giặc ngoài." Lâm Bắc cũng vội vàng quay trở về, báo cáo tình huống vừa quan sát được.
Hà Nguyệt Liên đội khăn trùm đầu đứng thẳng ở bên cạnh không nhúc nhích im lặng một lúc cũng nói:
“Quỷ Vực của Quỷ Họa cũng bị quấy nhiễu, không cách nào di chuyển tất cả người trong thành phố Đại Hải.”
“Tin xấu liên tiếp đến, nhức đầu thật.” Châu Đăng cảm thấy đau đầu như búa bổ.
Giọng của Lục Chí Văn càng khàn hơn:
"Dương Gian, ngươi có kế hoạch nào tốt không?”
Dương Gian nhìn thoáng qua mọi người, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Va chạm giữa xe buýt quỷ và thuyền u linh sớm muộn gì sẽ kết thúc, khi nó kết thúc thì linh dị của chúng ta sẽ phục hồi, quỷ trên thuyền u linh sẽ thức tỉnh, cho nên đầu tiên chúng ta cần cố gắng hết sức xử lý sạch quỷ ra từ thuyền u linh.”
"Đến lúc đó ta sẽ mở ra kế hoạch đại hồng thủy, lọc sạch Quỷ Hồ, sau đó vận dụng Quỷ Hồ phủ lên thuyền u linh và khu vực quanh nó, làm như vậy có thể bảo đảm chìm một phần ác quỷ vào Quỷ Hồ, nhưng bấy nhiêu chưa đủ, bởi vậy kế tiếp cần các vị phụ trách xử lý những ác quỷ không bị Quỷ Hồ trói buộc.”
Vương Sát Linh nói: "Người của tổ chức Quốc Vương sẽ không để mặc chậm rãi xử lý sạch ác quỷ, chắc chắn bọn họ sẽ chọn lúc thích hợp nhất ra tay giải quyết chúng ta, cho nên hung hiểm thật sự dành cho chúng ta là người sống, mà không phải đến từ ác quỷ."
"Đây là chuyện tiếp theo nên làm.”
Dương Gian lại nói tiếp: "Một khi người của tổ chức Quốc Vương xuất hiện, các ngươi lập tức buông bỏ đối kháng ác quỷ, xoay người đi đối phó người của tổ chức Quốc Vương, ta biết làm như vậy áp lực rất lớn, nhưng đây là chuyện bất đắc dĩ, đối phương muốn một kích đánh gục chúng ta, nên chỉ cần vượt qua áp lực lần này thì bọn họ sẽ thua.”
"Kế hoạch đại hồng thủy thực hành thì bên đối phương cũng thành đống hỗn độn, phỏng chừng bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta rồi lại khởi động thuyền u linh, lợi dụng thuyền u linh chở ác quỷ bị ta thả ra quay trở lại, dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy chiến thắng lớn nhất. Cho nên ai thắng trước là điều then chốt, thua lần này thì về sau không có cơ hội xoay người nữa.”
"Có đạo lý, chỉ cần đánh lui người của tổ chức Quốc Vương, lại giải quyết sự kiện thuyền u linh lần này thì bên thua là bọn họ." Liễu Tam gật đầu: "Tuy rằng kế tiếp sẽ rất khó khăn, nhưng ít nhất cũng có cơ hội thắng, hơn nữa ta không cho rằng bên mình sẽ thua khi đụng độ đám người của tổ chức Quốc Vương.”
“Giải quyết thuyền u linh trước, dụ người của tổ chức Quốc Vương đến rồi quay ngược ra xử lý bọn họ, cuối cùng xử lý ác quỷ, sắp xếp rất hợp lý." Lý Nhạc Bình cũng biểu thị tán đồng.
Dương Gian lại bảo:
“Nhưng sẽ có một lúc nào đó các ngươi đối mặt cùng lúc công kích đến từ tổ chức Quốc Vương và ác quỷ, bởi vậy các ngươi nhất định phải chuẩn bị tốt Búp Bê Chết Thay, giảm thiểu sai sót xuống mức thấp nhất, chỉ cần chịu đựng qua một đợt là tới công bằng đối kháng.”
Hà Ngân Nhi đưa ra đề nghị:
"Dương Gian, nếu hiện tại tìm ra và tiêu diệt đám người Quốc Vương thì sao?”
"Đối phương không thể nào lúc này cùng chúng ta chính diện đối kháng, bọn họ phải xem ác quỷ mất kiểm soát, nếu đối phương không muốn đánh thì chúng ta không cách nào đánh với đối phương, một khi làm lỡ thời gian, ác quỷ trên thuyền u linh tản ra ngoài thì khó tưởng tượng hậu quả.” Liễu Tam liếc mắt một cái, trực tiếp giải thích.
"Ta biết, không cần ngươi phân tích." Hà Ngân Nhi hừ một tiếng, biểu thị hơi không vừa ý.
Hà Ngân Nhi hơi sốt ruột muốn tiêu diệt đám người của tổ chức Quốc Vương, thậm chí cảm thấy có thể gác lại chuyện thuyền u linh.
Dù sao thuyền u linh đã bị chặn, cùng lắm thì khiến cho ác quỷ ngắn ngủi mất kiểm soát một chốc lát.
Chỉ cần ra tay đủ nhanh, hoàn toàn có thời gian quay đầu về xử lý ác quỷ.
Lục Chí Văn nói: "Một khi gặp phải người của tổ chức Quốc Vương không được do dự, vận dụng thủ đoạn mạnh nhất trong thời gian ngắn nhất xử lý đối phương, chúng ta cần cố gắng hết sức nhanh chóng chiếm ưu thế, bởi vì số lượng Quốc Vương bên đối phương nhiều hơn đội trưởng chúng ta, càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng ta.”
Lời ngầm là sợ bên mình xuất hiện thương vong, bởi vậy cần đội trưởng thực lực mạnh một chút cố gắng nhanh chóng phân ra thắng thua để còn chi viện người khác.
"Đương nhiên, gặp mặt liền liều mạng, chưa đầy một phút có thể phân ra thắng thua, sẽ không mất thời gian quá lâu." Lâm Bắc sờ đầu trọc, nhe răng cười.
Dương Gian trầm giọng nói: "Đừng quên, đối phương có một cây đinh quan tài, nếu có ai gặp phải thì tình huống không mấy lạc quan."
Nghe lời này, đám người tim đập nhanh.
Đúng rồi, người của tổ chức Quốc Vương còn cầm một cây đinh quan tài.
Nếu gặp Quốc Vương nào giữ đinh quan tài thì cực kỳ hung hiểm.
Không biết người nào xui xẻo bị đinh quan tài đóng đinh.
Châu Đăng sờ cằm thầm nghĩ:
"Có lẽ ta có thể trộm đinh quan tài, chỉ cần thành công thì nó là của ta.”