Người còn lại của tổ chức Quốc Vương giờ phút này đã không còn dũng khí lại lần nữa phát động đợt tấn công thứ hai, chỉ có cá biệt một, hai Quốc Vương vẫn kiên trì công kích.
Nhưng chủ trang viên vẫn như cũ kiên quyết phản đối, lúc trước thuyền u linh lên bờ, Quốc Vương tụ hợp, trong tình huống chiếm ưu thế về số người mà không hạ gục được đối phương, hiện trong tình huống này càng không thể nào thắng, kết quả tốt nhất đơn giản là tiêu diệt thêm vài đội trưởng bên đối phương, nhưng cái giá đắt phải trả rất có thể là bên mình bị đoàn diệt.
“Chờ thuyền u linh lại lên bờ, chúng ta sẽ tấn công đợt thứ hai, đến lúc đó hoàn toàn xử lý những đội trưởng này, đây là cơ hội duy nhất, một khi buông bỏ, chờ xong việc đối phương trả thù thì chúng ta vẫn gặp kết quả rất thảm, cho nên hiện tại chúng ta không có đường lui."
Nói chuyện là một ông già khô gầy, biệt hiệu là Người Nâng Quan Tài, không ngờ ông ta ủng hộ tấn công lần hai.
Dường như quan điểm này cũng không sai.
Đã đánh đến mức này rồi, không phải ngươi muốn rút là có thể rút, thù hận, nợ máu, tất cả đều phải lần lượt thanh toán, dù tổ chức Quốc Vương muốn đi cũng phải xem đội trưởng của tổng bộ có chịu hay không.
"Phối hợp thuyền u linh lại tấn công sao?” Chủ trang viên giờ phút này cũng nghiêm túc suy nghĩ "Dù như vậy thì phần thắng vẫn không quá lớn, chúng ta không còn nhiều anh em.”
Chủ trang viên liếc bốn phía.
Quốc Vương còn sót lại ở đây gồm Họa Sĩ, Người Đào Mộ, Người Nâng Quan Tài, Chủ Ngân Hàng, Giám Ngục Trưởng.
Tính luôn chủ trang viên mới đủ sáu vị Quốc Vương, hơn nữa Quý Ông vẫn trong trạng thái mất liên lạc, chưa rõ sống chết, nhưng trước khi mất tích nghe Người Đào Mộ nói thì Quý Ông đã bị người tên Trương Tiện Quang theo dõi, nay xem ra khả năng bị giải quyết rất lớn.
“Bên đối phương không có nhiều đội trưởng, hơn nữa đợt công kích tiếp theo chúng ta phải có nhiều kiên nhẫn hơn. Bọn họ đã mất đi chiếc xe buýt công cộng, không cách nào chặn lại thuyền u linh nữa, chỉ cần khiến thuyền u linh lại đến một lần, đối phương nhất định sẽ tan tác." Người Nâng Quan Tài nói.
"Hơn nữa chúng ta hành động nhất định phải đủ nhanh chóng, đối phương lúc này rất có thể đã hành động rồi, bọn họ sẽ không khiến chúng ta sống rời đi thành phố Đại Hải.”
Trên khuôn mặt nếp nhăn của chủ trang viên lộ biểu cảm nghiêm túc.
Lời này rất đúng, Dương Gian dẫn dắt các đội trưởng quả thực là không thể nào bỏ qua cho đám người bọn họ, tính cách của hắn rõ ràng là loại người có lòng trả thù rất mạnh.
Suy tư một chốc, chủ trang viên trầm giọng nói: "Mất đi Thuyền Trưởng và bản đồ đi biển, chúng ta không biết thời gian lần sau thuyền u linh lên bờ, nếu chúng ta tiếp tục ở thành phố Đại Hải thì sẽ rất nhanh bị đối phương tìm ra, hễ đánh nhau là chúng ta không chút ưu thế."
"Cho nên hiện tại rút lui còn kịp, một khi lựa chọn sai lầm thì kết cục của chúng ta sẽ cực kỳ thảm.”
Người Đào Mộ nói:
“Để đa số người tạm rút khỏi thành phố Đại Hải, để lại một người quan sát thuyền u linh, nếu thuyền u linh lại xuất hiện trong thành phố Đại Hải thì chúng ta quay về bắt đầu đợt tập kích thứ hai."
"Nếu đúng là như vậy thì ta cho một phiếu thuận.” Chủ trang viên ngẫm nghĩ nói.
Người Nâng Quan Tài hỏi:
"Ai nguyện ý mạo nguy hiểm tính mạng ở lại thành phố Đại Hải?”
Mọi người lại lần nữa trầm mặc.
Hiện tại thành phố Đại Hải không còn là địa bàn của bọn họ mà là lãnh địa của đội trưởng, người ở lại nếu bị phát hiện, đối mặt đám đội trưởng vây giết thì trên cơ bản không thể nào sống rời đi.
Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện ở gần đó.
Đó là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng người yểu điệu, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, bờ môi đỏ chót trên khuôn mặt trắng nõn càng đặc biệt mê người.
"Xin lỗi, mấy vị ở phía trước có thể giúp một tay không? Ta bị lạc đường, xin hỏi nơi này là đâu?” Người phụ nữ mặc sườn xám tò mò nhìn xung quanh, giống như một khách du lịch lạc đường.
Trong khoảnh khắc, tất cả Quốc Vương cùng nhìn người phụ nữ mặc sườn xám, lập tức cảnh giác, ánh mắt lộ ra sát ý.
“Hỏi đường? Đừng đùa giỡn người khác, ta cách thật xa đã ngửi được mùi linh dị âm u lạnh lẽo trên người của ngươi, cho nên ngươi là một vị người ngự quỷ. Nhưng hôm nay dám xuất hiện ở nơi này, mặc kệ là ai đều phải chết." Chủ trang viên lạnh lùng nói.
“Người phụ nữ này hơi không tầm thường, cùng nhau ra tay xử lý ả đi!” Người Đào Mộ cũng cảm giác được lạ thường, hắn rất cẩn thận mở miệng nói.
“Ôi, làm gì dữ vậy, ta chỉ là lên tiếng hỏi đường thôi mà mấy người đã đùng đùng đòi giết, rõ ràng là ức hiếp người mà.” Chị Hồng che ngực, ra vẻ sợ hãi.
Nhưng mấy vị Quốc Vương không nói nhảm với chị Hồng, hiện tại bọn họ chỉ muốn lập tức tiêu diệt người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, lỡ như vị trí của bọn họ bị lộ, đưa đội trưởng của tổng bộ đến thì nguy hiểm.
Nhưng mà vào thời khắc này, mấy vị Quốc Vương đang chuẩn bị ra tay bỗng nhiên dừng bước chân.
Một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, cảm giác nguy cơ này khiến người cảm thấy sợ hãi, dường như chỉ cần lại tới gần một bước thì chính mình chết chắc.
"Là ảo giác sao? Rõ ràng đối phương chỉ có một người nhưng khiến ta cảm thấy vô cùng hung hiểm, dù là Dương Gian kia cũng không thể nào khiến ta có loại cảm giác này." Chủ trang viên sắc mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn cũng dừng bước chân, không dám dễ dàng ra tay.
Nhưng rất nhanh, chủ trang viên liền phát hiện vừa rồi không phải là ảo giác, cảm giác nguy cơ đó là thật.
Giờ phút này, bọn họ nhìn thấy sau lưng người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ đột nhiên xuất hiện thêm vài bóng dáng âm u lạnh lẽo, mấy bóng dáng chậm rãi từ phía sau đi ra, dần dần hiện ra ở trước mặt mấy vị Quốc Vương.
Một người đàn ông mặc đầy vết đốm xác chết, nồng mùi chết chóc. Một người toàn thân mục nát, giống như xác chết vùi trong đất mộ. Một người xách giỏ giống như người phụ nữ nông thôn. Một người vóc dáng cao lớn, khôi ngô, toàn thân ẩn trong bóng ma. Bốn người cùng chị Hồng xếp hàng ngang, giống như một tiểu đội người ngự quỷ hàng đầu.
Chị Hồng nở nụ cười quyến rũ:
"May mắn đồng đội của ta cũng không ít, nếu không thì sẽ bị các ngươi khi dễ thật."
“Những kẻ này đều không phải là người sống, là linh dị cực kỳ đáng sợ.” Người Đào Mộ thay đổi sắc mặt, hắn cảm thụ được hơi thở linh dị khiến người nghẹt thở từ bốn người này.
Trong giới linh dị hiện nay, Người Đào Mộ chưa gặp người sống nào mang sức mạnh linh dị đáng sợ như vậy.
“Lúc này đánh nhau với một đội người không phải ý hay.” Chủ trang viên giờ phút này không dám ra tay, hắn lo lắng một khi ra tay thậm chí có lẽ sẽ dẫn đến đội trưởng, khi đó toi đời.
Họa Sĩ cũng vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời, chỉ siết chặt tranh sơn dầu đã chuẩn bị sẵn, để tùy thời sử dụng.
Chị Hồng giờ phút này chớp chớp mắt lại nói tiếp: "Tuy rằng ta có giúp đỡ, nhưng bên các ngươi dường như đông hơn chút, năm chọi sáu khi đánh nhau thì vẫn là ta chịu thiệt, ta không muốn bị các ngươi khi dễ, cho nên là chín chọi sáu vậy.”
Vừa nói xong, phía sau bốn người bên cạnh chị Hồng lại xuất hiện một bóng người.
Có thêm bốn người bước ra từ sau lưng.
Bốn người này vóc dáng, khuôn mặt giống hệt như bốn người đầu tiên, hoàn toàn giống như là một cái khuôn mẫu khắc ra, nhưng điều này cũng không có điểm nào khiến người để ý, nếu có thì là bọn họ toát ra hơi thở linh dị đáng sợ giống hệt nhau.
Bốn cộng thêm bốn, tính luôn chị Hồng vừa đủ chín người.
"Đáng chết." Chủ trang viên không kiềm được mắng một câu, đồng thời thân thể càng không kiềm được thụt lùi mấy bước.
Trước đó còn có chút ý tưởng ra tay, nhưng tùy theo số người bên đối phương lại lần nữa tăng thêm, hắn đã hoàn toàn không có ý tưởng đó nữa, chủ trang viên ngược lại muốn chạy khỏi nơi này.
"Chín người, dường như không đủ nhiều, lỡ các ngươi lại gọi thêm giúp đỡ thì sao nhỉ?” Chị Hồng nâng cằm đăm chiêu: “Thôi thì thêm ít người nữa cho an toàn.”
Sau lưng tám người lại xuất hiện một bóng người.
Cùng với bóng người kia đi ra, tám người thoáng chốc nhân lên thành mười sáu, cộng thêm chị Hồng là mười bảy người.
Số người đó đủ khiến mấy vị Quốc Vương còn lại cảm thấy tuyệt vọng.
"Rút lui."
Chủ trang viên vừa giật mình vừa tức giận, giây phút này cho dù là một con heo đều có thể ý thức được, linh dị tăng số người của đối phương dường như không có hạn mức cao nhất, nếu đánh nhau thì trăm phần trăm là bên mình đoàn diệt, hơn nữa dù thắng cũng vô nghĩa, bởi vì đội trưởng của tổng bộ vẫn chưa ra tay.
Chủ trang viên không chút do dự xoay người trốn.
Người Đào Mộ cũng dứt khoát nhảy xuống hố sâu không thấy đáy ở dưới chân.
Quốc Vương khác vận dụng các loại thủ đoạn linh dị nhanh chóng rút lui.
"Hiện tại muốn đi đã quá muộn." Chị Hồng thu lại nụ cười trên mặt, trở nên lạnh băng.
Tuy chị Hồng tới chậm, nhưng thân là người ngự quỷ hàng đầu thời dân quốc, trên chiến trường thời đại mới này, chị Hồng không cam lòng chỉ đứng đó mặc cho mình từ từ bị thời đại đào thải.
Mười sáu người gỗ lập tức ra tay.
Linh dị khủng bố thuộc thời dân quốc buông xuống.
Quốc Vương còn sống nằm mơ đều không ngờ rằng bọn họ không bị đội trưởng tập kích, lại gặp tiểu đội người ngự quỷ hàng đầu dân quốc công kích.