Trốn, trốn mau.
Giờ phút này, Quốc Vương còn sót lại trong đầu cũng chỉ có một ý tưởng như vậy, đời này bọn họ đều không ngờ thân là người ngự quỷ đứng đầu nhất thời đại này, hơn nữa là sáu người tụ tập cùng nhau, thế nhưng sẽ bị một người phụ nữ mặc sườn xám buộc tới mức chạy trối chết.
Nhưng hiện thực buồn cười như vậy đấy, bởi vì nhóm Quốc Vương này đụng độ sức mạnh linh dị đứng đầu còn sót lại từ thời dân quốc.
Mười sáu người gỗ ra tay, nói chính xác hơn là lấy bốn người làm bản gốc, dùng linh dị hình thành con rối, bốn người gồm bưu cục quỷ La Văn Tùng, khách sạn Grand Caesar Lý Khánh Chi, bãi tha ma linh dị La Thiên, cùng với phòng 301 thành phố Okawa Mạnh Tiểu Đổng.
Nhưng dù là người giả thì mười sáu người gỗ này có thể trong thời gian ngắn sở hữu 60% sức mạnh linh dị khi bốn người còn sống.
Đám Quốc Vương không biết thời đại dân quốc, cũng không biết thân phận của bốn người này, cho nên không hiểu sức nặng của bốn người, nhưng trực giác mách bảo họ tuyệt đối không đánh với những người gỗ này, nếu không sẽ chết rất thảm.
Cho nên trong thời gian ngắn nhất bọn họ đã làm ra lựa chọn chính xác nhất, đó là chạy trốn.
Nhưng có trốn được không?
Người Đào Mộ đang định thông qua hố sâu đen ngòm chạy trốn, hố sâu này lấy linh dị làm vật trung gian, vượt qua hiện thực và hư ảo, có thể đi thông bất kỳ nơi nào hắn muốn đi, chỉ cần cho hắn vài giây là có thể biến mất khỏi thành phố Đại Hải, khi xuất hiện lại có lẽ đã cách xa hai, ba nghìn km.
Nhưng Người Đào Mộ mới rơi xuống hố sâu, ba người gỗ cũng theo sát rơi vào hố sâu.
Bùm!
Giây sau, Người Đào Mộ rơi vào đáy hố, ngã một cú đau điếng vào bùn đất âm u lạnh lẽo bốc mùi hôi.
“Sao có thể chứ?” Người Đào Mộ vừa kinh vừa sợ.
Dựa theo tình huống bình thường thì quá trình hắn rơi sẽ không chạm đáy, sẽ rơi ra hố khác, nhưng bây giờ cái hố sâu không thấy đáy này dường như bị cái gì lấp đầy, sâu có vài mét, mất đi đặc tính linh dị, thành hố bình thường.
Nhưng đây chưa phải điều khiến người cảm thấy hoảng sợ nhất.
Sau khi đường chạy trốn bị phong tỏa thì thân thể của Người Đào Mộ cũng xuất hiện lạ thường.
Chỉ thấy thân thể của hắn nhanh chóng mờ dần, cuối cùng biến mất, bên cạnh hắn hiện ra một bóng người mơ hồ mà lại kỳ dị, giống như người này sắp thay thế Người Đào Mộ xuất hiện trên thế giới này.
"Nhất định phải cố gắng nhanh chóng rời khỏi nơi này."
Người Đào Mộ cảm thấy không ổn, lại muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó, một bóng người cao lớn bao trùm lên người của hắn.
Bóng ma đáng sợ giống như một ngọn núi lớn đè người nghẹt thở.
Hơn nữa đây không phải là ảo giác, Người Đào Mộ thật sự cảm giác thân thể của mình đã không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình biến mất từng chút một, không có cách nào cứu được.
Lần đầu tiên Người Đào Mộ cảm nhận được tuyệt vọng đó.
Ba người gỗ kỳ dị đứng trong hố nhìn Người Đào Mộ chằm chằm, chúng nó không nhúc nhích, cũng không vội ra tay, chỉ là yên lặng chờ đợi, dường như muốn cho Người Đào Mộ từ từ cảm thụ mùi vị không thể giãy giụa, chờ đợi tử vong đến.
Tình huống như vậy không chỉ xuất hiện trên người của Người Đào Mộ.
Một Quốc Vương biệt hiệu Người Nâng Quan Tài cũng gặp điều tương tự, hắn cũng bị ba người gỗ theo dõi, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất phong tỏa tất cả đường lui, khiến hắn căn bản không có chỗ trốn, cách duy nhất là xử lý mấy người gỗ ở trước mắt, giết ra một con đường sống.
Sau khi ý thức được điểm này, ông già khô gầy này quyết định liều mạng một phen.
Cánh tay khô gầy giơ cao không chút do dự buông xuống.
Một cỗ quan tài màu đen bị nâng lên hiện ra trong hiện thực, quan tài màu đen chậm rãi hạ xuống đất, song song đó là trong quan tài yên tĩnh có khác lạ, dường như có một con ác quỷ ngủ say thật lâu đang nhanh chóng thức tỉnh, hơn nữa muốn giết chết bất cứ người sống nào tới gần quan tài. Khi ác quỷ bắt đầu giết người, chỉ có Người Nâng Quan Tài ở dưới quan tài có thể tránh cho bị theo dõi.
Đó mới chỉ là bắt đầu, nếu quỷ trong quan tài bị hoàn toàn thả ra, dù là ở dưới quan tài cũng không an toàn, cũng sẽ bị giết chết.
Nhưng lúc này Người Nâng Quan Tài bất chấp, phải vượt qua nguy cơ trước mắt mới có thể đi suy nghĩ vấn đề về sau.
Đối mặt quan tài khủng bố như vậy, một người gỗ mặt đầy vết đốm xác chết, nồng mùi chết chóc ra tay.
Tia sáng bốn phía tối xuống, giống như đèn bị tắt, trong bóng tối truyền đến tiếng cửa mở, hơn nữa âm thanh này không chỉ xuất hiện ở một chỗ, bốn phương tám hướng đều là âm thanh đó, dường như vào giây phút này có vô số cánh cửa bị mở ra.
Tùy theo những hiện tượng linh dị này xuất hiện, ngay sau đó xung quanh rơi vào một mảnh tĩnh mịch, không nghe được bất cứ động tĩnh gì nữa.
Chờ khi linh dị đáng sợ tiêu tan, tia sáng bừng lên.
Lúc này mới có thể xem rõ ràng, vị Quốc Vương biệt hiệu Người Nâng Quan Tài đã sớm không còn hơi thở sinh mệnh, cỗ quan tài màu đen kia vẫn chưa hạ xuống.
Bởi vì có một người đàn ông cao lớn ẩn trong bóng ma thay thế Người Nâng Quan Tài lại nâng cao quan tài màu đen, ngăn chặn chút cơ hội cuối cùng lật ngược tình thế của đối phương.
Không ngờ Người Nâng Quan Tài cứ như thế hạ màn, lúc đấu với Dương Gian, hắn không chết, khi đối kháng với Liễu Tam, hắn vẫn sống, không ngờ cuối cùng gục ngã trong tay mấy người gỗ hình thành từ linh dị.
Cái chết của Người Nâng Quan Tài chỉ là bắt đầu, bởi vì không có Quốc Vương nào có thể chống đỡ được công kích từ một tiểu đội dân quốc.
Dù tiểu đội này không trong trạng thái sung sức nhất, chỉ có 60% linh dị khi còn sống, nhưng đủ để bất cứ ai trong giới linh dị hiện nay cảm thấy tuyệt vọng.
"Đây rốt cuộc là quái vật gì mà thực lực khủng bố như vậy? Mỗi người gỗ đều có sức mạnh linh dị khiến người tuyệt vọng, ả kia mang đến mười sáu người gỗ như vậy, không, thậm chí không chỉ có mười sáu con, dường như ả có thể khống chế số lượng người gỗ.” Trong lòng chủ trang viên đã sớm bị hoảng sợ nhấn chìm.
Chủ trang viên cũng muốn phản kích lắm, nhưng linh dị va chạm ngắn ngủi khiến hắn nhận ra chính mình không đánh lại được, hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ là một người gỗ đã dư sức đập bẹp hắn.
“Linh dị càng mạnh càng phải trả giá đắt, người gỗ khủng bố như vậy chắc chắn không thể hoạt động thời gian dài, chỉ cần chống qua khoảng thời gian nguy hiểm này là ta có thể an toàn chạy khỏi nơi này."
Chủ trang viên thầm nghĩ.
Tuy quyết sách của chủ trang viên không có vấn đề, nhưng hắn không nghĩ đến một vấn đề là làm sao trốn khỏi tay đám người gỗ kế thừa linh dị của người ngự quỷ dân quốc?
Đáp án là không thể nào.
Bởi vì trong đám người gỗ có chủ của bãi tha ma La Thiên cùng với Mạnh Tiểu Đổng.
Linh dị của hai người ngự quỷ hàng đầu thời dân quốc này kết hợp có thể phong tỏa quá khứ, chôn vùi hiện tại, không ai có thể chạy trốn khỏi loại linh dị này.
Rất nhanh.
Chủ trang viên đã bị phong tỏa đường đi, ngăn ở trước mắt hắn là một mảnh mồ mả không nhìn thấy tận cùng, bãi tha ma này che kín hiện thực, là nơi linh dị không thể vượt qua.
Trong tình huống này, chủ trang viên không thể không ngừng bước chân.
Nhưng khoảnh khắc chủ trang viên dừng lại, có mấy người gỗ kỳ dị lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Một người gỗ mặt đầy vết đốm xác chết, nồng mùi chết chóc. Một người gỗ xách giỏ, trông như một người phụ nữ trung niên. Một người gỗ khác thì mục nát âm u lạnh lẽo, giống như xác chết trong đất mộ.
“Chết tiệt, đến nhanh vậy sao?" Chủ trang viên vừa kinh vừa giận.
Giờ đây chủ trang viên đã mất dũng khí phản kháng, không dám công kích mấy người này, hiện tại hắn chỉ muốn rời xa cái đám đáng sợ này.
Nhưng ý tưởng này mới vừa xuất hiện.
Giây sau, trước mắt chủ trang viên bỗng tối sầm, tất cả tia sáng đều mất đi, ngay sau đó từ trong bóng tối, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng.
Không có bất cứ dấu hiệu, đầu của chủ trang viên không biết bị cái gì chém xuống, trực tiếp thoát lìa khỏi cổ rơi xuống đất.
Kiểu công kích này hơi quen.
Nhưng chủ trang viên không kịp suy nghĩ nhiều, hắn cảm thấy đất mộ vô cùng vô tận tràn về phía mình.
"Sao có thể như vậy." Chủ trang viên muốn kêu gào, nhưng đất mộ bịt kín miệng của hắn, phủ lên đầu và mình.
Chưa đầy mười giây, bãi tha ma không thấy cuối này có thêm một ngôi mộ mới không chút bắt mắt, mà chủ trang viên từ đấy biến mất ở trên thế giới này.
Lần lượt từng Quốc Vương chết đi, trận chiến tranh giới linh dị này cũng dần hạ màn.
Chị Hồng đang ngâm nga khúc hát xưa, đạp giày cao gót, lắc vòng eo, một người đi trong thành phố yên tĩnh, sườn xám sặc sỡ khác biệt hoàn toàn với thành phố này.
Chị Hồng là người thời dân quốc sót lại, định sẵn cô độc trong thời đại mới này.