Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3363 - Chương 3120: Nợ Tiền

Chương 3120: Nợ tiền Chương 3120: Nợ tiền

“Dương Gian, có một chỗ hơi lạ, người giấy của ta tiên tri được nơi đó xuất hiện linh dị hung hiểm, tuy thời gian xuất hiện rất ngắn ngủi, nhưng vẫn tra xét được, không phát hiện người của tổ chức Quốc Vương ở hiện trường.”

Lúc này người giấy của Liễu Tam tra xét được chút động tĩnh của thành phố Đại Hải, hắn lập tức nói ra.

"Là sự kiện linh dị sao?" Dương Gian hỏi.

"Không giống lắm.” Liễu Tam lắc đầu nói: "Nếu như là sự kiện linh dị thì xung quanh nhất định sẽ có ác quỷ lang thang, ta kiến nghị đi xem thử, tuy làm như vậy sẽ lãng phí một ít thời gian, nhưng cũng không thể buông bỏ nơi đáng ngờ đó, dù sao từ lúc nãy đến bây giờ người của tổ chức Quốc Vương vẫn không lộ mặt, có lẽ đây là một manh mối."

Dương Gian không nói lời nào, hắn đi lên tầng thượng một tòa cao ốc ở gần đó, tiếp đó mở ra Quỷ Nhãn nhìn phương hướng mà Liễu Tam đã nói.

Quỷ Nhãn dòm ngó phương xa, bỏ qua chướng ngại kiến trúc.

Dương Gian định nhìn rõ vị trí mà Liễu Tam đã nói rốt cuộc có chỗ nào khác lạ.

Vốn cho rằng lần này dùng Quỷ Nhãn dòm ngó sẽ bị linh dị quấy nhiễu, kết quả không ngờ rằng góc thành phố đó bình tĩnh vô cùng, hết thảy đều cực kỳ bình thường, căn bản không có bất cứ linh dị quấy nhiễu, giống như linh dị trong cả khu vực đã bị ai đó thanh lý sạch sẽ.

"Khó trách Liễu Tam sẽ cảm thấy không bình thường, đột nhiên xuất hiện linh dị đáng sợ rồi biến mất, tiếp đó chẳng những không tìm được người của tổ chức Quốc Vương, thậm chí không thấy chút dấu vết nào, tình huống thoạt nhìn bình thường này trên thực tế mới là không bình thường nhất.”

Hiện giờ Dương Gian cảm thấy hoài nghi của Liễu Tam là chính xác.

Khi Dương Gian dùng Quỷ Nhãn tiếp tục dòm ngó thì một bóng người khác lạ xuất hiện ở trong tầm mắt.

Đó là một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ đi giày cao gót, nàng vừa ngâm nga khúc nhạc vừa đi lang thang trên con đường tĩnh lặng buổi sớm mai, để lại bóng lưng quyến rũ trong tầm mắt của Dương Gian.

Dường như Quỷ Nhãn dòm ngó khiến người phụ nữ này chú ý.

Nàng chợt dừng bước chân, lắc eo, quay đầu nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười mê người.

Dương Gian mở miệng nói:

“Còn tưởng ngươi sẽ không đến thành phố Đại Hải, không ngờ rằng ngươi vẫn đến."

Giây sau.

Khoảng cách hiện thực bị phá vỡ, Dương Gian còn chưa nói hết lời, hắn đã mang những đội trưởng còn lại đi tới trước mặt chị Hồng.

Chị Hồng quét mắt qua tất cả đội trưởng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hà Nguyệt Liên mặc áo cưới màu đỏ, nàng quan sát một lúc rồi nói với Dương Gian:

"Ta chỉ là tương đối thích náo nhiệt, nơi này ồn ào như vậy, sao ta có thể không đến xem. Nhưng ngươi đã đến muộn, ta giải quyết đám người kia rồi.”

“Đám người kia?” Dương Gian hỏi: "Ngươi đang nói đám người nào?”

“Một đám người lạ, xem bộ dạng giống như người nước ngoài, khá hung dữ, ta chỉ đi qua hỏi đường mà bọn họ đã đòi xử lý ta, cuối cùng ta bất đắc dĩ đánh một trận với họ. Nhưng đám người này có bản lĩnh đấy, có người trốn khỏi tay ta được.”

Chị Hồng thở dài thườn thượt, cảm thấy có lẽ mình đã già, không còn nhanh nhẹn, để một người chạy thoát.

“Ngươi xử lý hết đám Quốc Vương còn lại rồi?”

Đám người Liễu Tam, Hà Ngân Nhi, Lý Nhạc Bình đều cực kỳ kinh ngạc nhìn chị Hồng.

Thảo nào lúc nãy mãi không tìm được tung tích của Quốc Vương, thì ra là vì đánh một trận với chị Hồng, bị cơ hồ đoàn diệt.

Nhưng không thể nào.

Dù trước đó Quốc Vương của tổ chức Quốc Vương bị tổn thất thảm trọng, nhưng số lượng còn lại cũng không ít, cỡ năm, sáu vị, chị Hồng chỉ có một người, thực lực của nàng có lẽ không kém nhưng tuyệt đối không tính là đứng đầu nhất, làm sao có thể đoàn diệt đối phương được?

Chẳng lẽ có giúp đỡ nào khác?

Mọi người ngạc nhiên sau đó nghi ngờ, rất khó tin tưởng một mình chị Hồng làm được tất cả điều này.

Dương Gian ở một bên không nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm chị Hồng, bởi vì trong lòng hắn biết chị Hồng dùng thủ đoạn gì xử lý những Quốc Vương này, dù sao nàng đại biểu cho một đội ngũ người ngự quỷ hàng đầu thời dân quốc, nếu xuống tay thật thì đừng nói năm, sáu vị Quốc Vương, cho dù là toàn bộ tổ chức Quốc Vương đều phải chết.

Nhưng tính cách của chị Hồng nắng mưa thất thường, Dương Gian không dám khẳng định nàng rốt cuộc đứng ở lập trường nào.

Có lẽ hôm nay chị Hồng sẽ giúp hắn giải quyết đám Quốc Vương, ngày nào đó tâm trạng không tốt nàng sẽ đi kiếm chuyện với đội trưởng.

Với chị Hồng thì thành phố hiện đại hóa này là khu vui chơi của nàng, còn bản thân nàng vẫn ở trong thời đại dân quốc kia.

“Nếu Quốc Vương khác đều đã chết thì tức là trận chiến tranh này đã kết thúc?" Hà Ngân Nhi giờ phút này trầm ngâm một chút, tiếp đó chậm rãi nói ra một câu như vậy.

"Kết thúc? Có lẽ, nhưng chuyện ở giới linh dị sẽ trở nên càng phức tạp." Liễu Tam nói: "Một lần đã chết nhiều người như vậy, cộng thêm sự kiện linh dị mất kiểm soát, thế cục đã đi hướng mất kiểm soát, không ai dự liệu được về sau sẽ phát sinh sự tình gì."

Dương Gian nói: "Đây là chuyện của sau này, nhưng ta lại cảm thấy trận chiến tranh chưa chấm dứt, vẫn đang tiếp tục. Ta đã đấu với vài người của tổ chức Quốc Vương, nội bộ của bọn họ đã sớm xảy ra vấn đề, có một số Quốc Vương căn bản không phải người sống, mà là ác quỷ trăm phần trăm.”

“Phía sau trận chiến tranh này có bóng dáng của đám ác quỷ, bây giờ không còn tổ chức Quốc Vương, e rằng sẽ có vài thứ hiện ra.”

Đội trưởng khác nghe vậy chìm trong trầm tư.

Chị Hồng cười nói: "Tương lai là của các ngươi, sẽ biến thành bộ dạng gì cũng là do các ngươi quyết định. Nhưng Dương Gian này, bây giờ ngươi nợ ta một số tiền lớn, định khi nào trả tiền?”

Dương Gian từng đồng ý với chị Hồng nếu xử lý một vị Quốc Vương thì hắn sẽ đưa cho hai mươi tệ.

Đương nhiên không phải tiền bình thường mà là Tiền Quỷ vô cùng hiếm hoi.

Dương Gian hỏi:

"Ta sẽ không ăn quỵt, lúc nãy ngươi xử lý bao nhiêu Quốc Vương?”

“Không đếm kỹ, chắc là năm tên.” Chị Hồng cười nói: "Cho nên ngươi nợ ta một trăm tệ, số tiền lớn đây.”

Một trăm tệ?

Mặt Dương Gian đen thui, hắn không có nhiều Tiền Quỷ, khoảng một trăm tệ, vốn cho rằng chị Hồng có thể xử một, hai Quốc Vương đã là giỏi rồi, nào ngờ nàng một hơi tiêu diệt năm tên.

"Trong tay ta tạm thời không có nhiều tiền như vậy.”

Chị Hồng mỉm cười: "Không sao, ta tin tưởng ngươi sẽ không ăn quỵt, ngươi có thể nợ trước, về sau có rảnh ta sẽ tìm ngươi đòi sau.”

"Ta có thể dùng thứ này gán nợ." Dương Gian nói xong lấy ra quả đồng tiền cũ kỹ.

Thứ này vốn là vật phẩm linh dị trong tay chị Hồng.

“Ngươi cứ giữ đi, ta đã không cần, ngươi hiện tại đừng sốt ruột trả tiền, về sau thời gian còn dài, ngươi có thể trả tiền từ từ sau. Với năng lực của ngươi thì tin tưởng không lâu sau có thể trả đủ.” Chị Hồng cười từ chối ý tưởng Dương Gian dùng vật phẩm linh dị gán nợ.

Dương Gian đã hiểu chị Hồng không muốn lấy tiền, mà là muốn dùng lý do này dây dưa với hắn.

Đây không phải là tin tốt.

Bị người như vậy dây dưa là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Dương Gian nói: "Bất kể như thế nào, ngươi lần này ra tay quả thực là giúp chúng ta giải quyết một rắc rối lớn, theo lý thuyết ta phải cảm tạ ngươi, nhưng suy xét đến những chuyện ngươi đã làm, ta giữ lại chút xa cách với ngươi, hy vọng chúng ta về sau còn có cơ hội hợp tác, mà không phải nhằm vào nhau.”

“Chuyện về sau ai biết trước được? Thôi, đối thoại hôm nay dừng ở đây, ta nên đi, nơi này đã không có gì vui, ta muốn đi nơi tiếp theo.” Chị Hồng mỉm cười, sau đó quay người lại, bước chân uyển chuyển rời đi.

Dương Gian không ngăn trở, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng đi khuất.

Liễu Tam nhìn chị Hồng đã khuất bóng mới nói nhỏ:

“Đúng là một nhân vật nguy hiểm.”

“Người nguy hiểm không chỉ có mình nàng ta, còn có Trương Tiện Quang.” Dương Gian trầm giọng nói: "Hắn xử lý mấy vị Quốc Vương rồi mất tăm, phỏng chừng đã rời khỏi thành phố Đại Hải, dù sao giao dịch giữa ta và hắn đã kết thúc, hiện tại hắn mất đi trói buộc, có thể đi làm bất cứ chuyện gì mà hắn muốn.”

"Hy vọng về sau hắn có thể yên phận chút, đừng để ra vấn đề lớn nữa, nếu không sẽ lại là một phiền phức."

Dương Gian nói:

"Nếu hiện tại sự tình đã làm rõ ràng thì chúng ta sẽ tiếp tục bận rộn cho việc kết thúc.”

Trong thành phố Đại Hải bây giờ không biết có bao nhiêu linh dị và hung hiểm đang ngủ đông, bọn họ sẽ ở lại đây một thời gian để xử lý những vấn đề còn lại.

Nhưng Dương Gian nói đúng, sự tình lần này vẫn chưa kết thúc.

Bởi vì trên mặt biển cách thành phố Đại Hải không xa, một lớp sương mù đục mỏng manh lại xuất hiện, trong sương mù thấp thoáng một chiếc thuyền cũ kỹ chạy xiêu vẹo, một bóng dáng khủng bố đang đứng yên trên sàn thuyền, dường như đang nhìn về phía thành phố Đại Hải.

Bình Luận (0)
Comment