Bản thân Dương Gian còn không nghĩ được biện pháp tốt như vậy, nếu bồi đường được lớp lớp người ngự quỷ, lại chọn lọc ra người quản lý giỏi nhất, chỉ cần luôn luôn vận hành như vậy tuyệt đối có thể xử lý rất nhiều sự kiện linh dị.
Mở ra lời nguyền nhà họ Vương, một thế hệ nhà họ Vương có đủ thông minh? Hắn chắc chắn cũng muốn thông qua từng thế hệ mà tích lũy, từng thế hệ hi sinh, cuối cùng ở một thế hệ nào đó sẽ xuất hiện một người có tấm lòng rộng lớn, người đó sẽ dẫn dắt mấy chục thậm chí là mấy trăm ác quỷ nhà họ Vương tung hoành ngang dọc trong giới linh dị, sau cùng kết thúc thời đại linh dị thức tỉnh này.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện tương tự như vậy.
Chỉ là có một số người trong thời đại này để lại những dấu tích của chính mình bị nhiều người biết rõ, nhưng có nhiều người thất bại hơn, cuối cùng bị chôn ở thời kỳ dân quốc, đến cả tên họ, câu chuyện đều không ai biết đến.
Ví dụ như Trương Tiễn Quang, hắn cũng lên kế hoạch cả một đời, đáng tiếc cuối cùng đã thất bại. Nếu không phải Dương Gian chưa giết hắn, hơn nữa còn thả hắn ra, giới linh dị trong tương lai không ai biết có một người tên Trương Tiễn Quang suýt nữa thành công thực hiện kế hoạch Đào Hoa Viên.
Thậm chí ngay cả Phùng Toàn trước đây cũng muốn kiểm soát Quỷ Quan Tài, đoạt lấy linh dị của Quỷ Sai, kết thúc tất cả những sự kiện linh dị.
Nhưng thời đại này thật tàn khốc, thật tối tăm, có thể dập tắt bất cứ khả năng bất cứ hi vọng nào xuất hiện.
Người giấy Liễu Tam trầm mặc rất lâu lại nói: “Nhưng Dương Gian, ngươi có từng nghĩ qua, nếu sức mạnh linh dị lớn mạnh, lại thêm tuổi thọ lâu dài, và cả ý thức của người sống bình thường, ba thứ này tụ hội lại trên một người thì cũng có khả năng nung nấu ra một quái vật đáng sợ, con người sẽ có dã tâm, hơn nữa còn dễ thay đổi.”
“Khi một người không bị bất cứ thứ gì trói buộc, bản thân hắn chính là sự tồn tại kinh khủng nhất.”
Dương Gian đáp: “Ta hiểu, nên khó nhất là điểm thứ ba, ý thức của người sống bình thường, bởi vì duy trì một ý niệm, một suy nghĩ là chuyện rất khó, trừ khi”
“Trừ khi cái gì?” Người giấy Liễu Tam truy hỏi.
Hắn rất hứng thú với chủ đề này, bởi vì hai ba câu nói của Dương Gian hôm nay có thể sẽ ảnh hưởng đến phương hướng của thế giới tương lai.
“Trừ khi ý thức của người sống vận hành như quy luật giết người của người chết, không cách nào thay đổi được.” Dương Gian nói.
“Chuyện này không thể nào.” Đồng Thiến lập tức không nhịn được nói.
Dương Gian bình tĩnh nhìn về phía xa: “Đúng đấy, chuyện này không thể nào.”
“Chẳng qua giả sử có một người như thế tồn tại, ta nghĩ hắn đã không còn là con người nữa.” Người giấy Liễu Tam cười: “Hoặc có lẽ xưng mình là thần rồi cũng nên.”
“Thần? Gần đây có phải ngươi ở gần Diệp Chân quá rồi không? Tránh xa hắn một chút, tuy hắn không đần nhưng chỗ này của hắn có vấn đề, bệnh ấu trĩ thời kỳ cuối, hết cứu rồi.” Dương Gian chỉ đầu của mình nói.
Người giấy Liễu Tam nhất thời không nhịn được bật cười, nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Sự thay đổi này Đồng Thiến ở bên cạnh đã nhìn thấy, hắn nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện rồi à?”
“Con thuyền vong linh trong tấm bản đồ hàng hải cũ kia xuất hiện rồi.” Người giấy Liễu Tam sau đó nghiêm túc nói: “Có điều rất kỳ quái, lần này địa điểm đã thay đổi, lần này vậy mà lại xuất hiện trên biển, hơn nữa còn cách xa thành phố Đại Hải hơn.”
“Lộ trình thay đổi rồi?” Mắt Đồng Thiến sáng lên.
Lộ trình thay đổi nói lên rằng nguy hiểm tạm thời đã được xóa bỏ.
“Không, chắc là thuyền linh dị hơi mất linh, không cách nào định vị chính xác được, dù sao thì bị xe buýt linh dị tông trúng không thể không có chuyện gì được, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.” Dương Gian liền nói.
Liễu Tam đáp: “Nói như vậy thì, lần sau thuyền vong linh cập bến không nhất định là thành phố Đại Hải nữa, nó có thể ở bất cứ đâu.”
“Cập bến ở đâu ta đều không lo, bản đồ hàng hải dự báo trước năm phút, cho dù ở đâu ta cũng có thể đến. Chuyện ta lo lắng đó là hiện tại thuyền vong linh có lẽ không để ý đến việc cập bến ở đâu, chỉ cần xuất hiện là nó có thể giải phóng ác quỷ.” Dương Gian nói ra điều lo lắng trong lòng.
“Không phải chứ, vẫn giải phóng ác quỷ không khác lúc trước? Tại sao chứ.” Đồng Thiến rất ngạc nhiên.
Dương Gian đáp: “Hiện giờ người lái thuyền vong linh không phải là người sống, mà là ác quỷ, nếu ác quỷ muốn làm ra chuyện như vậy thì cũng không có gì lạ. Suy cho cùng chúng ta trong mắt ác quỷ là kẻ địch, mà thời đại linh dị mất kiểm soát chính là cách đối phó kẻ địch tốt nhất.”
“Nếu không yên tâm thì đi xem xem?” Giọng của Hà Nguyệt Liên phát ra từ chiếc mũ, nàng đưa ra ý kiến.
“Có ý nghĩ này.” Dương Gian nói xong nhìn người giấy Liễu Tam.
Người giấy Liễu Tam liền hiểu, bắt đầu thông qua đánh dấu của bản đồ hàng hải cũ tiến hành định vị chính xác.