Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3394 - Chương 3151: Biến Mất Trong Không (2)

Chương 3151: Biến mất trong không (2) Chương 3151: Biến mất trong không (2)

Trong quá trình đối kháng với ác quỷ, Diệp Chân đã mạo hiểm và xém chút đã bị mất mạng mà cướp lại cây đinh quan tài, nhưng mà Diệp Chân cũng hiểu rõ thứ này không có tác dụng khi đối phó với ác quỷ, nhưng mà hắn càng hiểu rõ, nếu như trong tay của ác quỷ vẫn cầm lấy cây đinh quan tài thì tình hình của hắn sẽ càng thêm bị động.

“Đồ quỷ, chúng ta tiếp tục đấu với nhau.” Diệp Chân hừ một tiếng, sau đó quăng cây đinh quan tài đó qua một bên.

Phù một tiếng.

Đinh quan tài rất nhanh đã chìm trong Quỷ Hồ, trong chớp mắt đã biến mất.

Hắn tuyệt đối không thể để cho ác quỷ cướp được cây đinh quan tài, cho nên bỏ xuống hồ, dù gì khi Dương Gian quay về thì vẫn có thể lượm lại được.

Ánh mắt chết chóc của thuyền trưởng lúc này từ từ chuyển động, sau đó nhìn lên người của Diệp Chân, hình như đang suy nghĩ, là nên quay lên khoang thuyền giết chết Dương Gian, hay là ở đây giải quyết Diệp Chân.

Đối với nó, cả hai người này đều đáng chết, chỉ khác một điều là ai chết trước, ai chết sau.

“Không có động tĩnh? Không phải đã sợ Diệp mỗ ta sao?” Diệp Chân lúc này nhìn thấy sự khác thường của ác quỷ, đã không như trước mà cứ không ngừng đi về hướng thuyền u linh, mà lại đứng tại chỗ không động đậy.

Chỉ là đôi mắt chết chóc đó rất đáng sợ, cứ nhìn chằm vào mình, khiến cho người nổi da gà.

Những phút tiếp theo, đã xuất hiện bất thường.

Diệp Chân đột nhiên cảm giác trên đầu âm u, tia sáng hình như đã bị gì đó che đi, hắn bất giác ngước đầu lên nhìn.

Cái liếc mắt này lập tức làm cho Diệp Chân hai mắt đột nhiên co rụt lại.

Xác chết, vô số xác chết dày đặc, như che trời che nắng mà từ đỉnh đầu đổ xuống, số lượng đủ để nhấn chìm cả người của hắn, trong quá trình đổ xuống, có rất nhiều xác chết đã mở mắt tỉnh lại.

Đó thật chất không phải là xác chết… toàn là quỷ, vào lúc này, tất cả quỷ trên thuyền u linh hình như đều đã đổ xuống hết, chứ không như lẻ tẻ vài con rơi xuống như trước.

“Đáng chết.” Diệp Chân vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn nắm chặt tay lại, nhất thời không biết nên làm gì.

Bởi vì linh dị dày đặc che lắp như thế, hắn thật chất không thể trốn khỏi.

Ngay cả búp bê kỳ lạ nằm phía sau hắn lúc này cũng im miệng lại, không nói chuyện với Diệp Chân nữa.

Hoặc có thể búp bê hình người đó cảm thấy, Diệp Chân đã là một người chết, nó đang muốn bỏ đi người chủ này, để đổi một người khác.

Diệp Chân tức giận phản kích, hắn đã đánh lui vài cái xác lạnh giá, nhưng mà hắn quá nhỏ bé, thật chất không tác dụng gì, thay đổi không được gì, rất nhanh chưa tới hai giây thì lại bị đám ác quỷ dày đặc che lắp, ngay cả tiếng tức giận cũng e là cũng bị linh dị đáng sợ đó dập tắt.

Xung quanh mọi thứ đã chìm trong yên tĩnh chết chóc.

Lúc này thuyền trưởng vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt chết chóc mà nhìn Diệp Chân đang bị chôn vùi, hình như đang đợi Diệp Chân chết đi.

Nhưng mà nó vẫn chưa đợi được Diệp Chân xuất hiện, thì nơi chôn vùi đó đã không còn động tỉnh.

Hình như, Diệp Chân đã chết.

Tuy nhiên, khi một số ác quỷ đang chìm xuống Quỷ Hồ, các xác chết tích tụ bắt đầu lan ra xung quanh và vị trí chôn vùi Diệp Chân lại dần dần được lộ ra.

Kỳ lạ là, vị trí đó lại không thấy hình dáng của Diệp Chân.

Đương nhiên, gần đó cũng không tìm thấy cái xác của Diệp Chân.

Hắn hình như đã biến mất trong không vậy.

Đôi mắt chết chóc của thuyền trưởng chuyển động, hình như đang tìm Diệp Chân, nhưng nó lại thất bại.

Với tình hình này, không ai có thể hiểu rõ.

Bởi vì Diệp Chân không thể nào mất tích, với tình hình lúc nãy quỷ của Diệp Chân đã bị phong tỏa từ trước, cơ hội trốn ra là không.

Trên thực tế, Diệp Chân không hề chạy thoát, hắn vẫn ở đó.

Chỉ là hiện giờ nơi Diệp Chân đang đứng không phải ở trong hiện thực, mà là ở nơi linh dị.

“Đây là đâu? Ta không phải ở thành phố Ozu sao?” Diệp Chân lúc này phát hiện bản thân mình đang đứng trên một con đường, con đường trước sau đang kéo dài, nhìn không thấy điểm dừng.

Và thế giới này rất tối tăm u ám, khắp nơi đều lộ ra một bầu không khí kỳ dị và chẳng lành.

“Đây là nơi linh dị tương ứng với hiện thực, cho dù là quỷ với cấp độ thuyền trưởng thì cũng không dễ dàng bước qua giới hạn này được.” Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.

Diệp Chân tìm theo giọng nói, thì nhìn thấy trong khu rừng bên kia đường có một người đang đứng đó, người đó không ai khác, đó là Dương Gian.

Vào lúc nãy, Dương Gian vẫn chưa rời khỏi thuyền u linh, thì nhìn thấy cảnh Diệp Chân bị ác quỷ nhấn chìm, nên đã bất đắc dĩ mà hắn chỉ có thể dùng đến sức mạnh linh dị mà mình giá ngự chưa thuần thục, phá vỡ giới hạn hiện thực, kéo Diệp Chân và bản thân mình vào nơi linh dị này.

Chỉ có thể mới tránh được bị thuyền trưởng nhắm trúng.

“Cũng may có ngươi giúp ta kéo dài thuyền trưởng nên ta mới có thể thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch của ta, chứ không, ta nhất định sẽ chết trong thuyền u linh, thật chất không thể sống sót mà bước ra đây được.” Diệp Chân nghiêm túc nói.

“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc.” Diệp Chân hừ nhẹ một cái, vô cùng ngạo mạn.

Nhưng cả người đều là những vết thương không ngừng bị hở, lại cho thấy hiện giờ hắn chỉ giả bộ cố làm ra vẻ.

Hắn cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, ít nhất là trong thời gian ngắn là không thể đối mặt đối kháng với thuyền trưởng.

Dương Gian tiếp tục nói: “Ngươi đã giúp ta hoàn thành bước quan trọng nhất, tiếp theo để ta ra tay lần nữa, triệt để bắt nhốt thuyền trưởng đó, kết thúc sự việc linh dị này.”

Nói xong, hắn từ từ liếc về phía sau một cái.

Phía sau Dương Gian là một khu rừng kỳ lạ.

Đi theo con đường giữa rừng đến cuối đường, thì có thể nhìn thấy một nhà cổ kiểu Trung.

Đó từng là ác mộng của hắn.

Nhưng rất nhanh đó sẽ trở thành ác mộng của thuyền trưởng.

Bình Luận (0)
Comment