Bởi thế với tình hình này, Diệp Chân mới hiểu được hiện giờ Dương Gian rốt cuộc là đáng sợ cỡ nào.
Hắn tận mắt nhìn thấy, Dương Gian giơ tay đánh ác quỷ tấn công một cái, thì vừa đánh một cái thì đã không biết đã bay đi đâu, chỉ biết rằng con ác quỷ đó đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Không nên nhìn nhiều, không nên nhìn nhiều.
Càng nhìn thì càng ngưỡng mộ.
Diệp Chân cố gắng xoay qua không nhìn cảnh tượng Dương Gian đối phó với ác quỷ, hắn chỉ có thể để lại ngọn lửa bực tức đó xả lên trên những con ác quỷ tấn công mình, dưới tình hình được Dương Gian gánh một phần lớn, hắn hiện giờ có chút không kiêng nể.
Trong tòa nhà trống trải đối kháng linh dị vẫn không ngừng diễn ra.
Theo thời gian từ từ trôi qua, Dương Gian và Diệp Chân trong tòa nhà vẫn chưa bị ác quỷ giết chết, mà còn có xu hướng có thể duy trì cuộc đối kháng này.
Với tình hình này xuất hiện, ác quỷ đứng trên Quỷ Hồ ở ngoài tòa nhà có chút nôn nóng, hắn không còn đứng tại chỗ không nhúc nhích như trước nữa, mà bắt đầu đi xung quanh tòa nhà, nhìn giống như một người sống đang gặp chuyện có vẻ rất lo lắng, suy nghĩ xem có nên vào tòa nhà và trực tiếp giết chết Dương Gian và Diệp Chân hay không.
Cho dù là hai người liên thủ, dưới tình hình trực diện đối phó thì vẫn không phải là đối thủ của thuyền trưởng, điều này người cũng biết, và quỷ cũng biết.
Chỉ là thuyền trưởng có ý thức của người sống, phát hiện Dương Gian có chút thay đổi, khiến nó cảm thấy bất an, nhưng ý thức người sống của nó lại không thể kìm nén bản tính của ác quỷ, nó đi quanh quẩn như thế thật chất là muốn giết chết Dương Gian và Diệp Chân.
Do thời gian cứ thế trôi đi, bản tính của ác quỷ càng thể hiện rõ ràng hơn.
Ở bên ngoài tòa nhà bất kể thuyền trưởng đi tới đi lui như thế nào, thì Dương Gian cũng quan sát được một điểm, mỗi lần nó đi lại, thì khoảng cách giữa tòa nhà lại gần hơn, và cũng cách cạm bẫy gần hơn một chút.
Sự thay đổi này có lẽ ngay cả bản thân thuyền trưởng cũng không phát hiện.”
Bởi vì đây là xu thế của bản năng ác quỷ, và không liên quan đến thứ khác. “Kế hoạch sắp thành công rồi.”
Vào lúc này Dương Gian đã không còn tập trung đối kháng với ác quỷ, mấy con Quỷ Nhãn của hắn lúc này đã khóa chặt miếng đất trống ngoài cửa tòa nhà.
Hắn không còn nhìn chằm vào thuyền trưởng, bởi vì linh dị nhìn trộm sẽ làm cho thuyền trưởng phát giác, hắn chỉ cần nhìn chằm vào vị trí của cạm bẫy đó thì được rồi.
“Dương Gian đây là đang làm gì? Dẫn theo Diệp Chân vào trong tòa nhà thì không ngừng đối kháng với ác quỷ, hắn không có ra tay đối với thuyền trưởng, rõ ràng cội nguồn là ở đó, tại sao hắn lại phải hao tốn sức với những con quỷ đó? Đây là hành động không có ý nghĩa.” Lúc này Đồng Thiến có chút nôn nóng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng Hà Nguyệt Liên và người giấy Liễu Tam ở bên cạnh vẫn không nói câu nào, tới khi Đồng Thiến hỏi thì người giấy Liễu Tam mới nói: “Sự hao tốn sức này không có ý nghĩa, những việc này đối với ai cũng có thể hiểu, ngươi cảm thấy Dương Gian sẽ không hiểu sao?”
“Hắn đang có kế hoạch gì đó, và ác quỷ hình như cũng đã phát hiện, chứ không thời gian qua lâu vậy mà sao vẫn chưa vào trong tấn công Dương Gian và Diệp Chân.” Hà Nguyệt Liên bình tĩnh nói.
“Cả hai bên đang cá cược với nhau, thuyền trưởng đang đợi những con quỷ khác hao sức hai người họ, và Dương Gian đang đợi thời cơ đối kháng với ác quỷ… chỉ là chúng ta vẫn chưa rõ Dương Gian rốt cuộc đang dùng phương pháp gì đối phó với thuyền trưởng, nhưng mà không biết cũng tốt, nếu như chúng ta cũng biết thì thuyền trưởng cũng sẽ biết được.”
Người giấy Liễu Tam gật đầu: “Không sai, hiện giờ xem ai không chịu nổi trước, ta có dự tính, cuộc chiến này rất nhanh sẽ có kết quả.”
Đồng Thiến có chút ngơ ngác, sau đó có chút hổ thẹn, xem ra sự chênh lệch giữa bản thân mình và các đội trưởng vẫn còn rất xa.
Đây không phải là sự chênh lệch về sức mạnh linh dị, mà là sự chênh lệch về kinh nghiệm và ý thức.
Rất nhanh.
Thuyền trưởng cứ không ngừng đi quanh quẩn bên ngoài tòa nhà, giới hạn cuối cùng nào đó cũng đã tới.
Vào lúc này thuyền trưởng đã bước vào trong cạm bẫy, nhưng nó vẫn không hề phát hiện, bởi vì trong hiện thật khoảng đất trống này là không có vấn đề.
“Không phải vào lúc này.”
Trong lòng của Dương Gian có chút kích động, nhưng hắn vẫn chưa lập tức ra tay, bởi vì vị trí thuyền trưởng đó đứng rất gần với bên ngoài, một khi ra tay thì đối phương có thể sẽ rơi ra bên ngoài nhà cổ, vì muốn chắc chắn hơn thì phải để đối phương đi thêm năm bước nữa.
Và giây phút này hình như đã triệt để đánh bay mất sự cảnh giác của thuyền trưởng.
Thuyền trưởng vẫn tiếp tục đi, vào lúc này nó hình như đã cách tòa nhà xa một chút, vị trí cạm bẫy đã được dời ra ngoài.
Rõ ràng, lúc nãy thuyền trưởng có ý muốn tới gần, từng bước của nó rất cẩn thận, đang muốn dụ Dương Gian ra tay.
Nhưng Dương Gian vẫn rất kiên nhẫn, và thuyền trưởng cũng không ngờ rằng, nguy hiểm không ở trong tòa nhà, mà là ở ngoài tòa nhà.
Lại qua được một lúc, cơ hội cuối cùng đã tới.