Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3402 - Chương 3159: Người Già Tỉnh Giấc

Chương 3159: Người già tỉnh giấc Chương 3159: Người già tỉnh giấc

“Lúc nãy mới xảy ra chuyện gì? Dương Gian và Diệp Chân đều không thấy đâu, thuyền trưởng đó cũng biến mất luôn.”

Lúc này, trong hiện thực thành phố Ozu.

Người giấy Liễu Tam lúc này nhíu mày nhìn ra phía xa, bởi vì mới lúc này, hai người một quỷ lại như thế mà biến mất ở ngay trước mặt, một chút dấu vết cũng không để lại, nhưng mà vào phút giây biến mất, hắn nhìn thấy ở phía xa có một nơi linh dị không thể giải thích được.

Chẳng lẽ đã dùng thủ đoạn nào đó đã kéo thuyền trưởng đó vào nơi linh dị sao?

“Đây có lẽ là thủ đoạn của Dương Gian chuẩn bị, hắn hình như đã thành công, thuyền trưởng đó đến giờ vẫn chưa quay về.” Hà Nguyệt Liên đứng bên cạnh nói.

“Nhưng mà Dương Gian và Diệp Chân vẫn chưa quay về, chẳng lẽ đã chết chung với nhau sao.” Người giấy Liễu Tam nghĩ.

“Không rõ lắm, cần phải quan sát thêm.” Hà Nguyệt Liên nói.

Nhưng tiếp theo mấy người họ lại quan sát, thấy những người bị biến mất vẫn chưa xuất hiện, và xung quanh cũng không có động tĩnh gì, khiến cho người ta không thể nào phán đoán tình hình tiếp theo, nhưng mà đây cũng được xem là một tin tốt, ít ra có thể chứng minh được kế hoạch của Dương Gian là có hiệu quả.

Thuyền trưởng khó đối phó nhất cuối cùng cũng đã biến mất.

Nhưng mà thuyển trưởng biến mất cũng đã gây ra một số thay đổi không được tốt, rõ ràng nhất là sau khi thuyền trưởng đó biến mất, ác quỷ trên Quỷ Hồ lúc này cũng hình như mất đi sự trói buộc, bắt đầu phân tán bốn phương tám hướng, xem ra không cần bao lâu nữa thì đống quỷ đó sẽ xâm nhập vào mọi góc gách trong thành phố này.

Đến lúc đó cho dù là đã xử lý xong thuyền trưởng, thì đống ác quỷ đó sau khi được thả ra cũng đủ để hình thành từng sự việc linh dị đáng sợ, và đống quỷ này là có sẵn một mức độ trưởng thành nhất định, đến khi sự việc linh dị quá nhiều, thì sẽ ủ ấp nhưng sự việc linh dị vô cùng đáng sợ không phải là không có khả năng.

Nhưng việc tệ nhất vẫn chưa hết.

Ngoại trừ việc ác quỷ bắt đầu mất khống chế, chiếc thuyền ngừng trên Quỷ Hồ không hề động đậy thì vào lúc này lại động đậy.

Rõ ràng là thuyền trưởng người khống chế thuyền u linh đã không còn, theo lý mà nói thì chiếc thuyền u linh này không thể nào hoạt động lại mới đúng, nhưng mà hiện thực lại không như dự tính, chiếc thuyền đã mất đi thuyền trưởng, lại bị một xe buýt đụng phải, chiếc thuyền lắc lư lại lần nữa chuyển động.

Thuyền u linh vừa động lậy, thì Liễu Tam lại đứng ngồi không yên.

Hắn có thể cho phép đống ác quỷ này bị mất khống chế, cùng lắm thì sau này cực khổ chút từ từ đi xử lý, nhưng hắn không cho phép thuyền u linh bị mất khống chế, bởi vì thuyền u linh không giải quyết, thì không biết sau này sẽ có thêm bao nhiêu ác quỷ nữa.

Chỉ có suy nghĩ thôi cũng khiến cho người ta nổi cả da gà.

“Dương Gian đã thất bại rồi sao?” Hà Nguyệt Liên nhìn thấy cảnh này đã cảm thấy nặng nề.

“Tình hình hiện tại giữa Dương Gian và Diệp Chân hai người họ cũng không biết ra sao, ta chỉ biết nhiệm vụ của ta ở lại đây là ngăn cản thuyền u linh, bây giờ thuyền u linh lại chuyển động, ta nghĩ chắc phải dùng đến lá bài cuối cùng rồi.” Người giấy Liễu Tam nói.

“Tượng điêu khắc của ông Tần?” Sắc mặt của Đồng Thiến thay đổi.

Bởi vì Dương Gian trước đó từng nói qua, nếu chưa tới bất đắc dĩ thì cũng không nên đụng tới tượng điêu khắc.

“Tình hình hiện giờ ngoại trừ dùng đến tượng điêu khắc thì đã không còn cách nào khác, số lượng quỷ nhiều như vậy, còn có thuyền u linh thật chất không phải mấy người chúng ta có thể đối kháng được, cho dù là có tập hợp tất cả các đội trưởng còn lại thì cũng chỉ là đi chết, việc này ta đã quyết định rồi, ta tin cho dù là Dương Gian có biết được thì cũng đồng ý với cách làm này của ta.”

Người giấy Liễu Tam vô cùng nghiêm túc nói.

Hắn không phải nhất thời manh động, mà là với cục diện này chỉ có thể dùng cách này.

“Ngươi nói không sai, nếu đã thế thì hành động vậy.” Đồng Thiến cũng suy nghĩ, cảm thấy trước mắt chỉ có cách này.

Hà Nguyệt Liên không có lên tiếng ngăn cản, rõ ràng là đã mặc định là như thế.

Người giấy Liễu Tam không còn do dự, lập tức gọi điện: “Thả tượng điêu khắc của ông Tần xuống, địa điểm là tòa nhà kế bên ta.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc.

Rất nhanh.

Ngay lập tức trên bầu trời có tiếng động cơ máy bay gầm rú, sau đó một bức tượng làm bằng vàng nhanh chóng từ trên đỉnh đầu mọi người rơi xuống.

“Đến rồi.”

Ba người họ đã lập tức bị tượng điêu khắc của ông Tần thu hút.

Trong lòng họ đầy kỳ vọng, hy vọng tượng điêu khắc đang xuống này sẽ đem lại hy vọng cho mọi người, chứ không phải là tuyệt vọng, dù gì với tình hình hiện tại cũng không thể chịu được sóng gió nữa, bất kỳ một sự bất cẩn gì cũng đều dẫn đến thua hoàn toàn.

Tượng điêu khắc của ông Tân đang hạ xuống, sau đó có một tiếng động lớn vang lên, tượng vàng nặng nề đã cách tầng lầu cao nhất gần đó.

Cú va chạm cực lớn đã đập vỡ bê tông cứng thành một cái hố, may mắn là chất lượng của tòa nhà này vẫn ở mức chấp nhận được, nếu không thì nó có thể bị đập xuyên qua sàn nhà

Tuy nhiên, khi bị đập xuống đất, bức tượng vàng cũng bị biến dạng và méo mó, nhưng không hề bị vỡ, dù sao vàng vẫn rất dễ uốn nắn, nhưng dù vậy, bức tượng vàng vẫn bị nứt ra một vài vết hở không rõ ràng, bởi vì có một chút ít chất lỏng màu đen đã rỉ ra từ bức tượng dưới mặt đất.

Có một mùi xác chết đang bay thoang thoảng đến mấy người gần đó.

Hiện tượng như thế khiến cho sắc mặt của người giấy Liễu Tam lập tức thay đổi.

“Đây là chất lỏng do xác chết thối rữa đó tiết ra, chẳng lẽ ông Tần đã chết trong bức tượng đó sao?”

Trong đầu hắn lập tức nghĩ ra cách nghĩ này, và cách nghĩ này có thể đã thành sự thật.

“Cẩn thận chút, tình hình có chút không ổn.” Người giấy Liễu Tam nhắc nhở.

“Xem ra, ông Tần có thể đã chết rồi, hiện giờ chúng ta rất có thể sẽ thả một con quỷ ra.” Hà Nguyệt Liên nói.

Đồng Thiến nói: “Cũng chưa chắc đợi xem xem, nếu như ông Tần thật sự đã chết, vậy thì lúc trước hắn đã không phong ấn mình vào trong tượng được, cho nên ta cảm thấy việc này sẽ có chuyển biến, chúng ta không nên quá bi quan tuyệt vọng.”

Tuy là trong lời nói của hắn có ý nghĩa an ủi, nhưng cũng không phải là không có lý.

Ông Tần đã lựa chọn phong ấn mình thì chắc chắn là có lý do nào đó.

“Vậy thì đợi thêm chút, nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn rút lui ra khỏi chỗ này.” Người giấy Liễu Tam nói: “Ta lần này tới đây là một người giấy, dù có chết thì cũng là chết thôi nên không cần thiết kéo hai người vào trong, bây giờ nhất định phải bảo tồn thực lực, không thể nào để xảy ra thương vong nữa.”

“Tình hình không ổn ta sẽ lập tức dẫn Đồng Thiến rời khỏi.” Hà Nguyệt Liên nói.

Nàng đương nhiên hiểu rõ, một khi kế hoạch thất bại, việc cần làm là bảo tồn tính mạng trước.

Và trong quá trình ba người nói chuyện, không biết là do nhất thời không để ý, hay là đột nhiên đã xảy ra bất thường.

Vào lúc này, trên nóc tòa nhà bên cạnh có bức tượng vàng, đột nhiên có một người đàn ông đang đứng đó.

Đó là một ông già không còn sức sống, cả người nhăn nheo, hơi gù, và đang chống gậy.

Ông Tần?

Liễu Tam lập tức kinh ngạc, hắn vừa nhìn là nhận ra được thân phận của người này, bởi vì hắn gặp qua ông Tần, cho nên đối với ông Tần là rất quen thuộc, ngược lại Hà Nguyệt Liên và Đồng Thiến thì chưa gặp qua ông Tần, bởi vì khi ông Tần còn sống trong tổng bộ thì Hà Nguyệt Liên chỉ là một người bình thường, Đồng Thiến tuy là có thâm niên, nhưng cấp độ quá thấp nên không biết sự tồn tại của ông Tần, thì đừng nói tới là gặp qua.

“Vẻ mặt như vậy, là người, hay là quỷ?”

Sau đó, Liễu Tam lại đoán.

Nhưng mà ông Tần giờ xuất hiện lại không có mở miệng, ngược lại bên cạnh hắn lại xuất hiện rất nhiều hiện tượng linh dị khó mà giải thích được, xung quanh ông Tần đột nhiên hiện ra mấy hình bóng hư ảo, các thân hình này mơ hồ, nhưng mà từ hình dáng có thể đại khái đoán ra được, các hình ảnh hư ảo đó hình như là ông Tần.

Những giọng nói hư ảo này tụ tập bên cạnh ông Tần, hình như đang giao tiếp.

Thời gian kéo dài hiện tượng linh dị này không có lâu, rất nhanh từng hình dáng hư ảo đó lần lượt biến mất.

“Đây là lần cuối cùng ta thức tỉnh, thời gian còn lại của ta không nhiều, trước khi tới giới hạn ta sẽ lái đi thuyền u linh này, còn về con đường sau này, thì phải xem đời sau các ngươi.” Đột nhiên, ông Tần lên tiếng, nhưng rõ ràng là hắn không có mở miệng, nhưng lại có âm thanh vang lên.

Nghe được lời nói của ông Tần, Liễu Tam lập tức vừa mừng vừa lo, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông Tần chưa chết, vẫn còn sống.

Đây là điều kinh ngạc lớn nhất trong hôm nay.

“Không ngờ vẫn còn sống? Nhưng trạng thái không ổn lắm, không giống vẫn còn sống.” Hà Nguyệt Liên quan sát, hình như phát hiện ra gì, nhưng lại không thể phán đoán trạng thái của ông Tần.

Nhưng mà giờ không quan trọng.

Chỉ cần bây giờ ông Tần vẫn còn tự khống chế thì được rồi.

Ông Tần sau khi nói xong câu đó thì đã tự đi về hướng thuyền u linh.

Hắn quay lưng về mấy người kia, từ đầu tới cuối vẫn chưa lộ mặt, và khi đi được mấy bước thì da thịt trên người đã tróc ra rất nhiều, cả người đều tỏa ra mùi thối nát.

Rất khó mà tưởng tượng được, một cái xác thối nát lại còn có năng lực hoạt động và vẫn còn bảo tồn được ý thức.

Bình Luận (0)
Comment