Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3403 - Chương 3160: Ông Tần Hạ Màn (1)

Chương 3160: Ông Tần hạ màn (1) Chương 3160: Ông Tần hạ màn (1)

Lúc này Dương Gian còn có Diệp Chân vẫn không biết ở ngoài thành phố Ozu những người của Liễu Tam đã lựa chọn thả tượng điêu khắc của ông Tần xuống, hiện giờ họ vẫn đang ở trong nhà cổ nơi linh dị, tận mắt chứng kiến thuyền trưởng đáng sợ đó không cách nào giải quyết, đang đứng trước mặt ông già ở nhà cổ, bị xóa đi từng chút một, cuối cùng thì cả cơ thể đều biến mất, chỉ còn để lại một bánh lại bằng gỗ.

Và thuyền trưởng thật sự chính là bánh lái đó.

Khi nhìn thấy bánh lái đó, sắc mặt của Dương Gian có chút thay đổi, nhưng mà rất nhanh hắn đã từ từ chấp nhận tình hình này, và cũng hiểu rõ tại sao thuyền trưởng lại có thể khống chế thuyền u linh, và cũng hiểu tại sao đinh quan tài lại mất hiệu lực.

“Đây là một trong những bánh lái trên thuyền u linh, và khi thuyền u linh mất đi bánh lái thì sẽ rất nhanh lại xuất hiện một bánh lái khác, để khống chế chiếc thuyền.” Diệp Chân ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói.

Dương Gian ngơ ngác, sau đó nói: “Sao ngươi biết được? Tin tức từ đâu ra.”

“Tiểu đệ của ta nói.” Diệp Chân vô cùng tự đắc nói.

“Là búp bê gỗ hình người kỳ lạ phía sau người sao?”

Dương Gian liếc nhìn một cái: “Nhưng mà tin tức này có thể là thật, bởi vì lúc trước ta mới giải quyết một thuyền trưởng, nhưng mà mức độ đáng sợ của thuyền trưởng đó vẫn không cao, ngoài ra, trước đó trên thuyền u linh vẫn có thể tìm ra được cái bánh lại.”

“Đó là một trong những cái đó, bánh lái trên thuyền u linh có rất nhiều.” Diệp Chân nói: “Nhưng mà người đừng có lo lắng, với cấp độ bánh lái này số lượng rất, rất là ít.”

“Theo ngươi nói thế, vậy thì cho dù hiện giờ thuyền trưởng ở lại trong nhà cổ, thì thuyền u linh vẫn có thể xuất hiện thuyền trưởng mới, đến lúc đó lại lần nữa vận hành?” Sắc mặt của Dương Gian lập tức nghiêm túc.

“Tiểu đệ ta nói như vậy.” Diệp Chân trả lời.

“Bận hết cả ngày, mạo hiểm lớn như vậy, mà chỉ là như thế thôi? Đáng chết.” Tâm trạng của Dương Gian lúc này vô cùng tệ, tuy kế hoạch đã thành công, nhưng sự thật lại khiến cho người ta tuyệt vọng.

Diệp Chân nói: “Cuộc chiến của chúng ta là liên thủ vượt cấp, thực lực và trí tuệ song toàn, có hiệu quả như thế đã là không tệ, đừng có nản, đến lúc đó không gì phải lo, mà chúng ta sẽ càng chiến càng mạnh, càng chiến càng dũng, tới cuối cùng thuyền u linh sẽ bị đạp ở dưới chân.”

Hắn vẫn tự tin, cảm thấy hiện giờ đã nắm bắt phần thắng.

Tuy lời nói của Diệp Chân có chút ngây thơ, nhưng mà Dương Gian cảm thấy cũng có lý, hắn lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, không còn day dưa, dù gì lần này chúng ta đối kháng với thuyền trưởng cuối cùng chúng ta cũng đã thắng.

“Nếu giờ sự việc của thuyền trưởng đã giải quyết xong, vậy thì chúng ta không cần thiết tiếp tục ở lại đây, chúng ta rời khỏi đây quay trở về thành phố Ozu, nếu không có ta xử lý sự việc linh dị ở thành phố Ozu, vậy thì quỷ trong Quỷ Hồ đa số đã bị mất khống chế, và Trương Động chết trong nhà cổ giờ đã thức tỉnh, chúng ta không thể bị Trương Động đó nhắm trúng, chứ không chúng ta sẽ chết ở đây.”

Dương Gian nói xong, đầu cũng không có quay lại, lập tức nhảy từ trên nóc nhà cổ xuống.

“Đợi ta, hiện giờ chúng ta là một nhóm, không thể bị sót lại.” Diệp Chân cũng lập tức theo sau.

“Ngươi đúng là đê tiện mà.” Dương Gian nói.

Hắn cũng không muốn có cái xưng hồ kỳ lạ như vậy, lúc trước còn đi học, khi đi chung với Trương Vĩ thì bị người ta xưng là nhóm Dương Vĩ, hiện giờ bước vào trong giới linh dị thì lại có thêm nhóm Chân Gian, đúng là không phải tên tốt gì?

Trong lúc nói chuyện thì hai người họ đã rời khỏi phạm vi nhà cổ.

Và ở giữa sân của ngôi nhà cổ, ông già Trương Động lúc này với vẻ mặt vô hồn và đáng sợ đầy những đốm xác chết do bị thiếu đi mục tiêu tấn công, nên đã từ từ hạ cánh tay xuống và đã ngừng lại, sau đó bước chân nặng nề và chậm chạp đi về hướng đại sảnh, một lúc sau, nó đã trở về chiếc ghế thái sư màu đen.

Cái xác ông lão đáng sự lần nữa ngồi xuống, và cũng giống như trước, đầu hướng ra giữa sân, đang đợi người tiếp theo xông vào.

Rất nhanh, ngôi nhà cổ lần nữa đã bị bóng tối và chết chóc bao trùm.

Ở đây cũng giống như trước không hề thay đổi, điều thay đổi duy nhất là dưới đất có thêm một bánh lái lâu đời.

Dương Gian và Diệp Chân không có bước vào khu rừng bên ngoài ngôi nhà cổ, mà ngừng lại cách nhà cổ đó không xa.

Sau đó Dương Gian dùng sức mạnh linh dị, lần nữa phá vỡ giới hạn giữa hiện thực và nơi linh dị, hai người đã biến mất bên khu rừng yên tỉnh.

“Vũ khí của ngươi vẫn còn trong nhà cổ, không định lấy sao?” Vừa quay về hiện thật, Diệp Chân đột nhiên nhớ ra, sau đó nhắc nhở.

“Vào lúc này không lo được nhiều vậy, vũ khí linh dị của ta chỉ để trong nhà cổ, chứ đâu có bị mất, sợ gì chứ, và trong nhà cổ có Trương Động giúp ta canh chừng, nên cũng không sợ bị ai đó lấy mất vũ khí của ta, đợi sau khi kết thúc sự việc thuyền u linh, ta sẽ tìm cơ hội quay về lấy là được rồi.” Dương Gian nói.

Tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hiện tại hắn không có đủ dũng khí bước vào trong nhà cổ để lấy lại cây thương dài.

Một khi bước vào trong, thì nói không chừng không bước ra được.

Sau khi quay về hiện thực.

Quỷ Nhãn của Dương Gian lập tức hoạt động, đang nhìn trộm tám phương bốn hướng.

Sau đó cảnh tượng trong hiện thực lại vượt qua ý định của hắn.

Số lượng ác quỷ vô cùng nhiều trên Quỷ Hồ vào lúc này lại trở nên ít đi, xung quanh chỉ quanh quẩn mấy chục con ác quỷ.

“Đống ác quỷ đó đã đi đâu?” Dương Gian còn tưởng ác quỷ trong Quỷ Hồ đã rời khỏi khu vực này, nhưng khi hắn thăm dò thì lại không thấy dấu vết của ác quỷ trong thành phố Ozu.

Nhưng

Đống ác quỷ quanh quần bên Quỷ Hồ hình như đang về một hướng.

Đó là … hướng của thuyền u linh.

“Dương Gian, các người cuối cùng cũng đã về, tình hình có chút thay đổi.” Vào lúc này người giấy Liễu Tam đột nhiên nhìn thấy Dương Gian và Diệp Chân, hắn đã nhanh chóng chạy qua.

Dương Gian lập tức hỏi: “Liễu Tam, vậy là sao? Thuyền u linh không những không bị mất khống chế, mà ngược lại đống quỷ này hình như bị dẫn dắt lần nữa quay trở lại thuyền u linh.”

Bình Luận (0)
Comment