“Lúc này hắn không có nhắm trúng bất kỳ mỹ nữ nào, cũng không có nhận bất kỳ số tiền nào, hắn lão luyện hơn trong trí tưởng tượng của ta, xem ra phải thay đổi phương pháp mới được.” Cũng có người bắt đầu suy nghĩ dùng phương pháp gì để có tạo mối quan hệ với Dương Gian.
Có nhiều người muốn dùng mỹ nữ để giao tiếp, bởi vì với phương thức giá thành sẽ thấp, và hồi báo thì lại cao, nhưng Dương Gian lại không chịu phương thức này.
Lúc này Dương Gian đã đáp thang máy đi tới tầng cao nhất của công ty.
Cửa thang máy vừa mở ra thì đã nhìn thấy Giang Diễm và Trương Lệ Cầm hai người đang ở trước cửa, rõ ràng là hai người họ vừa nhận được tin tức của tiếp tân nên biết Dương Gian đã trở về, nên đã lập tức chạy qua đón tiếp.
“Dương Gian, cuối cùng ngươi cũng đã về rồi.”
Giang Diễm rơm rớm nước mắt khi nhìn Dương Gian, nàng vừa mừng vừa khích động khi nhìn thấy Dương Gian đã bình an trở về, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Tâm trạng của Trương Lệ Cầm ở bên cạnh thì ổn định hơn, nhưng ở giữa chân mày thì vẫn không che được niềm vui.
“Sự việc tạm thời kết thúc, cho nên ta quay về xem sao, hiện giờ không phải là lúc tra hỏi, thông báo cho tất cả mọi người, nữa tiếng tới họp tại phòng làm việc của ta.” Dương Gian vừa nói vừa đi tới phòng làm việc.
Giang Diễm nhanh chóng bước theo, hiếu kỳ hỏi: “Là việc gì quan trọng sao? Rất khẩn cấp sap?”
Dương Gian bình tĩnh nói: “Lần này trong giới linh dị chết rất nhiều người, tổ chức quốc vương của nước ngoài hình như đã bị diệt đoàn, đội trưởng của tổng bộ cũng bị thương nghiêm trọng, hiện giờ nếu xuất hiện sự việc linh dị thì sẽ không có người đi xử lý… cuộc sống ổn định và yên bình sắp bị phá vỡ, và thời đại linh dị đang tới gần, và nó sẽ đến rất nhanh.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Trương Lệ Cầm nghe xong đã ngơ ngác, tức thời mở to mắt lộ ra sắc mặt khó tả.
“Sẽ nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, thành phố Đại Xương do ta là người phụ trách, thì ta phải gánh trách nhiệm với thành phố này.” Dương Gian nói.
“Vậy ta đi thông báo với những người khác đi họp” Giang Diễm lập tức nói. Trương Lệ Cầm nói: “Ta cũng đi.”
Hai người này không còn đi theo Dương Gian, mà lập tức xoay người rời khỏi, Dương Gian cũng không nói nhiều, một mình bước vào trong phòng làm việc.
Và trong làm việc, lại nhìn thấy một người phụ nữ với thân hình quyến rũ, mái tóc dài đen, đang ngồi trên ghế sofa uống hồng trà.
“Huỳnh Tử Nhã, chỉ có mình ngươi sao? Vương Dũng, Hùng Văn Văn, họ đâu.” Dương Gian trực tiếp hỏi.
Huỳnh Tử Nhã cười nhẹ, bỏ ly nước trong tay xuống, sau đó nói: “Họ đương nhiên vẫn còn ở khu dân cư Quan Gian, thành phố Đại Xương có chút loạn, gần đây có rất nhiều người, không an phận, vì bảo đảm an toàn nên đi xem vẫn tốt hơn, ở đây có ta, tạm thời cũng không có ai làm loạn.”
“Nhưng mà, đội trưởng ngươi giỏi thật, dưới tình hình thực lực chênh lệch như vậy mà ngươi dẫn đám đội trưởng của tổng bộ đã đánh thắng tổ chức quốc vương, ngay cả thuyền u linh cũng đã xử lý được.
“Cũng là do may mắn thôi.” Sắc mặt của Dương Gian bình tĩnh.
Huỳnh Tử Nhã tiếp tục hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Lúc này những lời ngươi nói cùng Giang Diễm ở trước cửa ta có nghe được, thời đại linh dị sắp tới rồi.”
“Rát đơn giản, tìm đường sống sót.” Dương Gian nói.
“Vậy đúng là rất tệ.” Huỳnh Tử Nhã lắc nhẹ cái đầu: “Nhân vật như ngươi lại nói ra lời này, lời này mà truyền ra ngoài, sẽ loạn lên hết.”
“Cũng là chuyện trước sau mà thôi, trạng thái lần này của các đội trưởng sống sót đều có vấn đề, cộng thêm việc đã chết một đống người ngự quỷ xuất sắc, sau này sẽ trở nên như thế nào, thì người biết tin tức đều hiểu rõ, chứ không dưới lầu sao lại tập hợp một đống người như vậy.” Dương Gian nói.
“Cũng đúng, họ hiện giờ đang đầu cơ, có chút trễ.” Huỳnh Tử Nhã đang trêu đùa mái tóc đen dài, sau đó cười mà nói: “Nhưng mà có mấy mỹ nữ nhìn rất được, so với Giang Diễm và Trương Lệ Cầm thì đẹp hơn nhiều, ngươi không động lòng sao?”
“Bắt đầu từ lúc nào ngươi cũng tham gia vào việc của người bình thường vậy?” Dương Gian hỏi.
Huỳnh Tử Nhã nói: “Trong thành phố Đại Xương quá vô vị, nên đã quan tâm chút.”
“Vậy thì ngươi quan tâm ít chút vẫn tốt hơn.” Dương Gian nói.
“Được rồi, ngươi là đội trưởng, nghe ngươi vậy.” Huỳnh Tử Nhã nói.
Dương Gian lấy chai coca trên bàn lên, mở ra uống một ngụm, sau đó, bước tới cửa sổ kính khổng lồ suốt từ trần đến sàn, mở Quỷ Nhãn ra nhìn về hướng khu dân cư Quan Giang.
“Yên tâm, tiểu khu rất an toàn.” Huỳnh Tử Nhã nói: “Tất cả bà con, bạn bè, người nhà đều ở đây, Vương Dũng không dám lơ là.”
“Quỷ Đồng bước ra.” Dương Gian lúc này la lên một tiếng, sau đó, có một không khí lạnh lẽo xuất hiện.
Sau đó trong góc phòng làm việc, có một cậu bé mặc áo liệm, mang giày thêu hoa màu đỏ, cả người lạnh lẽo giống như một xác chết đã đột nhiên xuất hiện.
“Đang yên lạnh, gọi Quỷ Đồng ra làm gì?” Huỳnh Tử Nhã ngạc nhiên hỏi.
“Chỉ là muốn xác định tình hình của nó mà thôi.” Dương Gian nói, sau đó dưới chân hắn lại xâm ra một bãi nước đọng.
Dưới nước đọng, có một cánh tay tái nhợt đột nhiên đưa ra, trong bàn tay đang nắm chặt một tấm giấy da người màu nâu sẫm, da người này có chút đặc biệt, lộ ra một không khí linh dị khiến người ta cảm thấy bất an.
Dương Gian cầm lấy giấy da người, tiếp theo cánh tay trắng bệch đó đã rút về, sau đó nước đọng dưới chân nhanh chóng đã biến mất.
“Giấy da người, đã một khoảng thời gian không gặp, ta nghĩ chắc ngươi cũng nhớ ta, cuộc họp kế tiếp ngươi cần phải tham gia.”
Lúc này Dương Gian đã không còn kiêng dè giấy da người, hắn đã giá ngư linh dị của xe buýt quỷ, chỉ cần bản thân không xảy ra vấn đề, thì hiện giờ trong giới linh dị không có linh dị nào có thể đối kháng với hắn.
Giấy da người vẫn như trước không có phản ứng, không biết có phải bây giờ đã biết được thành tựu của Dương Gian đã không còn hy vọng hại chết được hắn, hay nói cách khác đã đi tới bước này nó đã mất đi cơ hội, đã không còn khả năng trở mình, cho nên lựa chọn im lặng.