Dương Gian nói: “Thành lập công ty không phải là vì muốn kiếm tiền, mà vì muốn sinh tồn, Vương Bân ngươi định làm gì.”
Vương Bân lập tức nói: “Rất đơn giản, mở một siêu thị, dưới tình hình bảo đảm được sự thăng bằng giữa thu chi, chúng ta có thể hạ giá các loại nhu yếu phẩm hàng ngày xuống thấp hơn so với giá thị trường, nhưng ta không kiến nghị làm như thế, suy nghĩ tới việc áp lực cung ứng về sau ta cảm thân đi từng bước vẫn tốt hơn, phải có giả phải chăng trước.”
“Rất tốt, vậy việc này do người phụ trách.” Dương Gian không có tiếp tục nghe hắn nói, bởi vì cách nghĩ và lý niệm của Vương Bân rất chính xác.
Người như thế làm việc sẽ không sai sót gì.
“Dương tổng, nếu như đến lúc đó có người trong công ty muốn bán vật tư, thì nên xử lý sao?” Vương Bân lại hỏi một câu.
Câu hỏi này rất cần thiết.
Bởi vì sau này vật tư sinh hoạt nhất định sẽ vô cùng quý báu, hắn chỉ có thể quản lý một công ty, không thể quản lý tất cả mọi người, thay vì sau này xảy ra chuyện không hay làm cho Dương Gian không vui, thì tốt hơn giờ nên nói trước điều đó.
“Định một cái giá, nhẹ thì đuổi ra khỏi thành phố Đại Xương, nặng thì báo cho tổng bộ xử lý, Lưu Tiểu Vũ ngươi cực một chút, đến lúc đó chuẩn bị thêm vài người phụ người việc này.” Dương Gian nói xong lại nhìn qua Lưu Tiểu Vũ một cái.
Lưu Tiểu Vũ im lặng gật đầu, và đã hiểu ý của Dương Gian.
Người bình thường phạm tội thì theo lý mà nào tổng bộ sẽ không quản, giờ giao cho tổng bộ có nghĩa là xem như sự việc linh dị giải quyết, và sự việc linh dị là sẽ chết người.
“Hiểu rồi.” Vương Bân cười, chỉ là nụ cười này đối với những chủ quản cấp cao khác có chút lạnh lùng.
Cuộc họp vẫn tiếp tục.
Lần này Dương Gian đã phá lệ thảo luận rất là nhiều việc của công ty, bởi vì hắn cũng quan tâm chuyện sinh tồn sau này, tuy hắn có thể không quan tâm, nhưng hắn cũng có bạn bè, họ hàng, và thân là người phụ trách thành phố Đại Xương, thì cũng không thể nào không quan tâm đến thành phố này.
Cho nên nhân cuộc họp này, Dương Gian đã giải quyết hết các vấn đề nan giải mà công ty sắp gặp phải.
Đợi sau khi thảo luận xong việc của công ty, Dương Gian đã cho họ rời khỏi trước, bởi vì việc tiếp theo không có liên quan đến người bình thường.
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cố gắng giải quyết các sự việc linh dị ở thành phố Đại Xương, và xung quanh các thành phố vừa và nhỏ, không được để lại tai họa ngầm.” Dương Gian nói.
“Sự việc linh dị cây dù màu đen là một tai họa ngầm, cũng là lúc cần phải xử lý.” Huỳnh Tử Nhã nói: “Hiện giờ đã có nhiều việc như vậy, đã không thể trích người ra nhắm chừng thứ đó nữa,”
“Ta sẽ giải quyết.” Dương Gian nói.
Lưu Tiểu Vũ lại nói: “Phải rồi, lúc này có mấy người ngự quỷ mới nổi lên, nhưng mà không ở thành phố Đại Xương, chỉ ở trong thành phố nhỏ mà thôi, có cần phái người ngự quỷ đi tiếp xúc không, không nên bỏ đó không quản.”
“Vương Dũng, hôm nay ngươi đi một chuyến, đi khuyên mấy người mới đó gia nhập vào tổng bộ, nếu không đồng ý thì trực tiếp giải quyết họ, bây giờ vào lúc này ta không cho phép đám người mới này gây chuyện, nếu như họ trốn thoát thì thôi.” Dương Gian nói.
“Được.” Vương Dũng gật đầu.
“Lão Ưng.” Đột nhiên, Dương Gian lại nhìn qua một người khác theo hướng của Lưu Tiểu Vũ.
Lão Ưng từng là tín sử ở bưu cục quỷ, đã chết trong nhà cổ khi thực hiện nhiệm vụ đưa thư, sau đó Dương Gian thông qua thủ đoạn linh dị đã cứu sống lại, cũng giống như Dương Tiểu Hoa hiện giờ là thuộc làm việc chung với Lưu Tiểu Vũ.
“Chuyện gì.” Lão Ưng nói.
“Ngươi đi một chuyến bưu cục quỷ, kể lại với Tôn Thụy về việc trong giới linh dị, sau đó tìm hiểu tình hình hiện tại trong bưu cục quỷ, ta muốn biết bất cứ lúc nào.” Dương Gian nói.
Lúc này hắn không có quên hai người Phùng Toàn và Vệ Cảnh đang chôn trong bưu cục quỷ.
Hiện giờ Dương Gian thiếu người nghiêm trọng, nếu như Phùng Toàn và Vệ Cảnh quay về, lần nữa vào trong tổng bộ, thì có thể giảm bớt áp lực phần nào.
“Không vấn đề.” Lão Ưng lập tức đồng ý.
Cuộc họp vẫn tiếp tục, Dương Gian đã sắp xếp rất nhiều, ví dụ như kêu Lưu Tiểu Vũ chuẩn bị dụng cụ bắt nhốt ác quỷ, xây dựng thêm nhà an toàn vv…
Rất nhanh.
Trong phòng lại giảm bớt một mớ người, bởi vì họ đều có việc cần làm.
Sau khi vấn đề được giải quyết gần xong.
Dương Gian mới lấy giấy da người ra, trải ra trên bàn sau đó nhìn chằm vào nó.
Hắn cần hỏi rất nhiều vấn đề, liên quan đến tương lai, liên quan đến bản thân, tuy giấy da người rất kỳ lạ, nhưng Dương Gian và giấy da người đã giao tiếp mấy lần, nên ít nhiều thì hắn cũng có chút kinh nghiệm đối phó.
Không cần tin tức chính xác, chỉ cần hiểu được đại khái một phương hướng là được.
“Nói cho ta biết, thời gian gần nhất ác quỷ thức tỉnh của ta là bao lâu?” Dương Gian trực tiếp mở miệng hỏi.
Hắn có dự cảm, giá ngự con quỷ trên xe buýt quỷ là một việc vô cùng nguy hiểm, do đó nguy cơ lớn nhất hiện tại của hắn là trạng thái này của bản thân còn có thể duy trì được bao lâu.