"Cho ngươi."
Dương Gian đưa tay chộp một cái, cùng với linh dị của Quỷ Lừa Đảo xuất hiện, một bộ đồ đột nhiên hiện ra, sau đó hắn ném qua.
"Cảm ơn." Xác nữ nhận lấy bộ đồ, ngay lập tức đã thay xong bộ quần áo mới.
"Không cần cám ơn ta, ta vẫn nói câu đó, giữa chúng ta là hai bên cùng có lợi, ta giúp ngươi sống lại, tìm toàn bộ mảnh ghép, sau đó ngươi phải giúp ta xử lý sự kiện linh dị." Dương Gian lần nữa nhắc nhở: "Nếu ngươi không tuân theo, vậy thì kể từ giây phút này chúng ta sẽ là kẻ địch, tuy ta biết ngươi không đơn giản, nhưng làm thịt ngươi hẳn là không phải vấn đề."
"Đây không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo."
Dương Gian nói xong thì mở ra Quỷ Nhãn, lần nữa nhìn nàng.
"Ta hiểu, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm trái, chuyện ta đã đáp ứng khi ý thức trước đó chưa tỉnh tảo vẫn có hiệu lực." Xác nữ nghiêm túc nói.
Dương Gian gật đầu, tiếp tục đi tới.
Lúc này xác nữ theo sát phía sau.
Nàng mới vừa thức tỉnh, có rất nhiều chuyện vẫn chưa biết, cũng rất lạ lẫm với thời đại này, vì vậy nàng rơi vào trong suy nghĩ miên man.
Nhưng càng suy nghĩ, xác nữ lại càng mờ mịt.
Nàng phát hiện thời gian chính mình sống lại dường như có hơi quá muộn . . . Muộn đến nỗi bản thân đã bỏ lỡ một thời đại. Bây giờ giới linh dị đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, hoàn toàn không phải thời kỳ chính mình quen thuộc kia, mà người thân và bạn bè của mình khẳng định cũng đã qua đời hết, nhiều nhất có mấy người thế hệ sau còn sống.
"Đúng rồi, ngươi tên là gì, bên trong ký ức của ta không có tin tức của ngươi." Sau khi trầm tư thời gian dài, cô gái quyết định cố gắng nhanh chóng quen thuộc thời đại này, nàng nhìn về phía Dương Gian đi ở đằng trước.
"Ta tên Dương Gian, còn ngươi?" Dương Gian cũng tùy ý hàn huyên.
"Ta à?" Cô gái lại trầm mặc: "Tên trước kia của ta là Lâm Uẩn Huy, nhưng cái tên này hiện giờ dường như đã không còn ý nghĩa nữa. Ta đã ngủ say một thời đại, ta muốn đổi một cái tên."
Nàng muốn bắt đầu lần nữa, bởi vì chính mình dù sao đã sống lại, không muốn lại gánh vác hết thảy của trước kia.
"Cái tên chỉ là một xưng hô, đổi hay không cũng chẳng quan trọng, ngươi hẳn là hoạt động sôi nổi ở dân quốc, nhưng người của thời đại kia hầu như đã chết hết, còn ai biết ngươi là Lâm Uẩn Huy chứ?" Dương Gian nói.
"Nói có lý, vậy ta không đổi tên nữa." Lâm Uẩn Huy trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu, không còn rối rắm về chuyện thay đổi một cái tên.
Dương Gian vừa đi vừa nói chuyện phiếm với cô gái tên Lâm Uẩn Huy này.
"Tại sao xác chết của ngươi xuất hiện ở trên thuyền u linh, và vì sao một nửa mảnh ghép kia ở lại tiệm vàng mã?" Đột nhiên, Dương Gian hỏi ra một vấn đề khá quan trọng.
Lâm Uẩn Huy đáp lại: "Ta cũng không rõ tại sao xác chết của mình lại ở trên thuyền u linh, ta chỉ biết ngay lúc đó bản thân sắp ác quỷ thức tỉnh, ta không có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh, ta đã nhờ nhiều người giúp đỡ, cuối cùng thăm dò được một nơi như con đường quỷ ở thị trấn Thái Bình, có người nói nơi đây có lẽ sở hữu phương pháp giải quyết ác quỷ thức tỉnh."
"Sau khi ta đến con đường quỷ ở thị trấn Thái Bình thì quả thật đã tìm được chút biện pháp giải quyết ác quỷ thức tỉnh. Ta nhớ gần tiệm vàng mã vừa rồi còn có một tiệm thuốc đông y, ông chủ của tiệm thuốc đó có thể bán một loại thuốc đông y chậm lại ác quỷ thức tỉnh."
"Thuốc đông y?" Vẻ mặt của Dương Gian hơi thay đổi, hiện tại trong tay hắn còn một bao thuốc đông y, là cụ già thời dân quốc kia tặng cho mình.
Ông chủ hiệu thuốc đông y mà Lâm Uẩn Huy đã gặp phải chăng là cùng một người?
"Vậy tại sao ngươi không dùng một bao thuốc đông y?" Dương Gian hỏi.
Lâm Uẩn Huy nói: "Bởi vì ông chủ tiệm thuốc không bán cho ta, hắn nói ta không có chút tiềm lực nào, không xứng uống thuốc."
Dương Gian nghe xong bình tĩnh nói: "Xem ra tính cách thời còn trẻ của ông chủ đó khá cứng rắn."
Từ trong những lời này hắn có thể kết luận rằng, ông chủ hiệu thuốc đông y trong miệng Lâm Uẩn Huy chính là vị cụ già dân quốc mà hắn biết.
Cụ già dân quốc kia đã dành cả đời tìm một biến số xuất hiện.
Mà ông bằng lòng tặng Dương Gian ba bao thuốc đông y khẳng định cũng không phải vô duyên vô cớ, nhất định là nhìn trúng chút tiềm lực nào đó trên người Dương Gian. Nếu ông chủ hiệu thuốc đông y này gặp người là đưa thuốc, vậy thì sẽ không chịu đựng nổi dày vò như vậy, do đó hơn phân nửa ông sẽ chỉ tặng hoặc là bán thuốc cho người ngự quỷ mà ông cảm thấy có tiềm lực.
Dù sao biến số một phần mười nghìn đó không có khả năng xuất hiện ở trên người một kẻ bình thường không chút tiềm lực nào.
Cho nên thực lực của Lâm Uẩn Huy này trong giới linh dị ở thời dân quốc không được xem như là một nhóm đứng đầu nhất, chỉ có thể coi là bình thường.
Nhưng ngủ say mấy chục năm, sau khi giải quyết xong vấn đề ác quỷ thức tỉnh thì chưa chắc Lâm Uẩn Huy vẫn như vậy.
Dương Gian nói: "Ngươi không mua được thuốc cho nên liền lựa chọn quan tài trong tiệm quan tài? Ngủ trong bộ quan tài kia quả thật có thể áp chế ác quỷ thức tỉnh."
Lâm Uẩn Huy nói: "Đúng vậy, đó là phương pháp thứ ba ta tìm được . . . Khuyết điểm duy nhất là mua một cỗ quan tài quá đắt, lúc đó trên người ta không gom đủ tiền, ta không còn cách nào khác ngoài việc đi tiệm vàng mã bán bản thân mình, nói chính xác hơn là bán đi phân nửa chính mình."
"Bán đi phân nửa chính mình?" Nét mặt của Dương Gian hơi thay đổi.
"Đúng thế, đây là một biện pháp tìm đường sống trong chỗ chết, nếu như ta giải quyết xong vấn đề ác quỷ thức tỉnh, lần nữa sống lại, vậy ta có thể nghĩ biện pháp lấy về một nửa kia của mình từ bên trong tiệm vàng mã. Trong giới linh dị lúc ấy ta còn có vài người bạn, dù góp đủ tiền mua về người giấy của ta thì cũng không phải việc khó gì, chẳng qua tình huống lúc đó cấp bách nên ta chỉ có thể làm như vậy."
"Nếu như ta không giải quyết được vấn đề ác quỷ thức tỉnh của bản thân, vậy thì tất cả đều không còn ý nghĩa."
"Quá liều, nhưng ý nghĩ chính xác." Dương Gian gật đầu, cảm thấy Lâm Uẩn Huy lúc đó làm không sai.
Không sống nổi thì nói cái gì cũng vô dụng.
Hơn nữa khi đối mặt với ác quỷ thức tỉnh, có thể có biện pháp đã tốt lắm rồi, căn bản không kịp chọn ba lấy bốn.