Dương Gian cười nhạt, muốn giở trò phải không? Hắn cũng biết chiêu đấy.
Chơi tới chơi lui, cuối cùng vẫn phải so nắm tay của ai to hơn.
Tiệm quan tài có thể lập ra quy tắc, vậy hắn cũng có thể lập ra quy tắc, dựa vào cái gì hắn phải tuân theo quy tắc của người khác mà chơi?
Trong lúc nói chuyện thì Dương Gian đã lao vào tiệm quan tài.
Trong tiệm quan tài trở về bộ dạng lúc trước, thoạt nhìn không có hung hiểm gì.
Dù tiệm quan tài là tiệm đen tối, gian thương, cũng phải tuân theo quy luật vận hành, hiện tại Dương Gian đi vào tiệm quan tài là một vị khách nhân, dường như tiệm quan tài không thể tùy tiện ra tay với khách.
Lúc trước hung hiểm có lẽ là bởi vì Dương Gian cướp cỗ quan tài màu đỏ.
Dương Gian cũng phát hiện, chính mình vào tiệm quan tài chỉ cần không làm bậy thì hình như nó không thể làm gì được hắn, cùng lắm là dùng một ít thủ đoạn hù dọa hắn.
Dương Gian phớt lờ một ít hiện tượng quỷ dị trong tiệm quan tài, đặt ánh mắt vào một cỗ quan tài màu đỏ.
Dương Gian thầm nghĩ:
“Lần này tiệm quan tài cảnh giác rồi, không thể quá lòng tham, mỗi lần cướp một cỗ quan tài vậy, tuy hơi phiền phức nhưng đi vài lần cũng không mất bao lâu.”
Dương Gian lập tức nâng một cỗ quan tài lên.
Trong khoảnh khắc, tia sáng bên ngoài tiệm quan tài bỗng tối xuống, sau đó cảnh tượng linh dị khủng bố xuất hiện, trong tích tắc Dương Gian đã bị kéo vào nơi linh dị.
Nhưng hiện tại Dương Gian đã chuẩn bị từ trước, hắn lập tức phá vỡ giới hạn giữa hiện thực và linh dị, trốn khỏi nơi linh dị, cũng thuận lợi mang đi cỗ quan tài kia.
Quả nhiên tiệm quan tài không làm gì được Dương Gian hiện tại.
Bởi vì năng lực phá vỡ giới hạn của hiện thực và linh dị cực kỳ khó giải quyết.
“Thành công siêu thuận lợi.”
Lại trở về thị trấn cổ Thái Bình, Dương Gian nhìn cỗ quan tài bên cạnh, lập tức nhấn chìm nó xuống Quỷ Hồ.
Dương Gian lập tức quay ngược về con đường quỷ, chốc lát sau xuất hiện trước cửa tiệm quan tài.
Trong tiệm quan tài quanh quẩn giọng nói oán độc:
“Ăn cướp, ăn cướp!”
Lâm Uẩn Huy luôn đứng chờ bên ngoài tiệm quan tài nói:
"Xem bộ dạng ngươi lại thành công."
Dương Gian đáp lại: "Chỉ cần không lòng tham thì mỗi một lần đều có thể thành công. Tiệm quan tài bị quy tắc trói buộc, không thể trực tiếp ra tay với ta, hiện tại không phải lúc nói chuyện, bên trong còn ba cỗ quan tài, chờ ta chuyển đi hết rồi nói chuyện.”
Dương Gian nói rồi bước chân vào tiệm quan tài, lại dùng chiêu cũ.
Dương Gian vừa cầm lấy quan tài lập tức vận dụng linh dị của xe buýt công cộng phá vỡ giới hạn của hiện thực và linh dị, quay về thị trấn cổ Thái Bình.
Hành động quá nhanh chóng, tiệm quan tài không có biện pháp ngăn trở, chỉ có thể một lần nữa nhìn Dương Gian cướp đi một cỗ quan tài.
Tuy Dương Gian biết trong tiệm quan tài hung hiểm, nhưng nếu đối kháng chính diện thì sẽ không sao.
Đại khái qua mấy phút.
Dương Gian lần thứ ba đứng trước tiệm quan tài.
Có lẽ là quan tài ý thức được không thể làm gì Dương Gian, âm thanh sâu kín kia vang lên:
"Không cần lại đến, chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi một số tiền."
“Mở cửa buôn bán làm gì có chuyện từ chối khách chứ, ta không chỉ đến vào bây giờ, về sau mỗi cách một khoảng thời gian đều sẽ đến.” Da mặt của Dương Gian rất dày, không hề cảm thấy tự mình làm như vậy có vấn đề gì.
Trong tiệm quan tài không có âm thanh vang lên, lúc này có một luồng gió mát lạnh nhẹ thổi qua, sau đó nhiều tiền giấy xanh đỏ không biết từ đâu đến bị gió thổi bay lung tung trong tiệm.
Những tờ tiền giấy có ba đồng, bảy đồng, hơn nữa số lượng rất nhiều.
Nhìn thoáng qua thì cộng lại ít nhất cỡ hai, ba trăm đồng.
Số tiền lớn khiến Dương Gian dừng bước chân, mắt sáng rực.
"Thật nhiều tiền." Lâm Uẩn Huy cũng bị số tiền lớn đó hấp dẫn.
"Chỉ cần ngươi không đến nữa thì số tiền này đều thuộc về ngươi.”
Giọng nói trong tiệm quan tài lại vang lên, lần này âm thanh này nghe hơi hèn mọn, thỏa hiệp với Dương Gian.
Dương Gian nhìn ba cỗ quan tài còn lại trong cửa hàng, nhìn tiền giấy bay đầy, thầm tính toán.
Tính luôn phần của Lâm Uẩn Huy thì Dương Gian đã cướp đi mười cỗ quan tài, số lượng đủ dùng, ngược lại rất thiếu thốn Tiền Quỷ.
Hắn còn nợ chị Hồng một trăm đồng.
Bây giờ biết chừng mực, thu số Tiền Quỷ này sẽ tốt hơn, dù sao Tiền Quỷ trừ mua quan tài còn có thể mua cái khác.
“Được, ta đồng ý với ngươi, đưa tất cả số tiền trong tiệm cho ta, ta sẽ không cướp bóc tiệm quan tài nữa.”
Dương Gian dừng bước chân trước cửa tiệm quan tài.
Lời vừa thốt ra, một luồng gió mạnh từ trong tiệm thổi ra ngoài, cuốn theo nhiều tiền giấy xanh đỏ.
Dường như tiệm quan tài sợ Dương Gian đổi ý.