"Thật sự không nhìn ra ngươi xuống tay cũng ác thật, ta mới cướp ba cỗ quan tài mà ngươi đã cướp năm cái.”
Giờ phút này.
Dương Gian cùng Lâm Uẩn Huy thành công rút ra tiệm quan tài, hơn nữa thành công trở lại thị trấn cổ Thái Bình trong hiện thực.
Tạm nghỉ lấy sức, Dương Gian hơi có vẻ kinh ngạc nhìn năm cỗ quan tài bên cạnh Lâm Uẩn Huy.
Lâm Uẩn Huy dường như có chút ngượng ngùng: "Lần đầu tiên đánh cướp, hơi ngượng tay, có kinh nghiệm lần này sẽ khá hơn, lần sau nếu còn có cơ hội ra tay thì ta ít nhất có thể cướp đi mười cỗ quan tài.”
“Lần đầu ngươi ăn cướp? Xem bộ dạng lành nghề như thế thì thật khó nhận ra.” Dương Gian đánh giá Lâm Uẩn Huy từ đầu tới chân.
Bàn về tốc độ đánh cướp thì hắn còn thua một người mới, nên biết là hắn ra tay trước.
Lâm Uẩn Huy nói:
“Tám cỗ quan tài, năm đỏ ba đen, hẳn là đủ dùng một khoảng thời gian dài, dù sao không nên thường xuyên đánh cướp, có rủi ro.”
“Rủi ro hơi lớn nhưng thu lợi rất cao, vẫn đáng giá đi mạo hiểm." Dương Gian nói rồi để tám cỗ quan tài đều chìm vào Quỷ Hồ của mình, tiếp đó lại lần nữa hành động.
"Ngươi đi đâu?" Lâm Uẩn Huy hỏi.
Dương Gian đáp lại: "Đi tiệm quan tài ở con đường quỷ.”
Lâm Uẩn Huy hoang mang hỏi:
“Chẳng phải vừa trốn ra tiệm quan tài à? Ngươi còn đi làm gì?”
Dương Gian nói: "Có thể đánh cướp một lần thì có thể làm lần thứ hai, thừa dịp hiện tại ta còn có thể hành động thì nên làm thêm lần nữa, dù sao tiệm quan tài không làm gì được ta.”
"Cái gì?"
Người ngự quỷ thời dân quốc Lâm Uẩn Huy bị người hiện đại Dương Gian vô sỉ làm giật mình.
Dựa theo ý tưởng của Lâm Uẩn Huy là biết chừng mực.
Nhưng Dương Gian là kiểu bắt được một con dê sẽ cắt trụi lông luôn, chỉ cần lấy được chỗ tốt, không quan tâm thứ khác.
Nói đạo lý với linh dị là hành vi phi thường ngu xuẩn.
Rất nhanh.
Dương Gian dạo một vòng quay về con đường quỷ, sau đó đi thẳng tới chỗ tiệm quan tài.
Hắn hành động rất nhanh.
Chỉ riêng giây lát đã đứng trước cửa tiệm quan tài.
Lâm Uẩn Huy vẫn hơi không tin được:
“Thật sự cướp thêm lần nữa?”
“Đã đến rồi, chẳng lẽ ta nói đùa với ngươi? Cái tiệm đen tối này dám mở cửa buôn bán thì ta dám cướp, trừ phi ông chủ tiệm đánh chết ta, nếu không thì ta sẽ cướp đến khi nào nó không mở cửa được nữa.”
Dương Gian luôn mãi không quên kinh nghiệm bị hố, hắn cực kỳ ghét đám gian thương đó, cho nên giờ phút này không do dự nắm thương dài màu đỏ bước nhanh tới trước.
Bùm!
Nhưng Dương Gian chưa kịp bước vào trong thì cửa tiệm quan tài đóng sầm lại, trên cửa lớn còn treo một thẻ gỗ, trên thẻ dùng mực nước viết hai ba chữ to ngoằn ngoèo: ngừng kinh doanh.
Rất rõ ràng, tiệm quan tài kia cảm giác được Dương Gian đến không có ý tốt, trực tiếp lựa chọn đóng cửa ngừng kinh doanh.
“Không muốn mở cửa? Hôm nay không theo ý ngươi.” Dương Gian nói xong nâng lên thương dài màu đỏ chém vào cánh cửa.
Một cánh cửa gỗ không ngăn được hắn.
Dương Gian nhìn vào trong tiệm quan tài, phát hiện bên trong không còn bao nhiêu quan tài, còn sót lại bốn cỗ quan tài, số lượng rõ ràng khác với lúc trước.
Trước đó Dương Gian và Lâm Uẩn Huy cướp tám cỗ quan tài, nhưng số quan tài còn lại không chỉ có bốn cái, còn khá nhiều, xem ra tiệm quan tài cảm giác được Dương Gian lại xuất hiện liền giấu số quan tài còn lại.
Nhưng Dương Gian hành động quá nhanh, sót lại bốn cỗ quan tài không kịp chuyển đi.
“Đồ ăn cướp này, trả quan tài lại cho ta.” Một giọng nói sâu kín mang theo oán niệm quanh quẩn trong tiệm quan tài.
Dương Gian hỏi:
“Ăn cướp? Ai nói ta là ăn cướp? Chẳng phải ta đã thanh toán tiền quan tài cho ngươi rồi sao? Nhưng ngươi chưa đưa đủ hàng, còn thiếu bốn cỗ quan tài, chờ ngươi giao số hàng còn lại cho ta thì ta bảo đảm sẽ thanh toán trọn vẹn tiền hàng, chịu không?”
Giọng nói tràn ngập oán niệm lại vang lên:
"Ta không tin ngươi, về sau nơi này cũng không tiếp tục hoan nghênh ngươi."
Dương Gian nói: "Ngươi không tin ta thì đành chịu, nếu ngươi không đưa bốn cỗ quan tài còn lại tức là trái với giao ước, hiện tại ta chẳng những sẽ không thanh toán số tiền tám cỗ quan tài lúc nãy, còn đòi ngươi trả tiền bồi thường hai trăm đồng, bồi thường tổn thất tinh thần của ta.”
"Cho nên lúc này ngươi nợ ta hai trăm đồng, ta trước tiên lấy bốn cỗ quan tài của ngươi trừ tiền. Một cỗ quan tài giá mười đồng, chờ ta lấy bốn cỗ quan tài thì ngươi còn nợ ta một trăm sáu mươi đồng.”
"Hiện tại ta là chủ nợ của ngươi, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngươi cũng không thể ăn quỵt."
“. . .” m thanh trong tiệm quan tài bỗng chốc yên lặng.
Lâm Uẩn Huy ở một bên mở to mắt nhìn Dương Gian.
Còn có kiểu tính sổ như vậy?
Cái này gian thương còn hơn cả gian thương.