"Muốn ta đền tiền? Nằm mơ đi, đồ gian thương nhà ngươi, quan tài mười đồng mà tăng giá đến hai mươi bốn đồng, ngày hôm nay ta sẽ không cho ngươi dù chỉ một xu, có bản lĩnh thì tới ngăn ta đi, nếu không hôm nay ta sẽ dọn sạch tiệm quan tài của ngươi." Lúc này Dương Gian không tiếp tục khoan nhượng nữa, phản bác chẳng chút khách khí.
"Đền hai mươi đồng đi, đây là tiền mua mạng của các ngươi đấy." m thanh sâu kín lại xuất hiện, nhưng âm thanh lần này trở nên cực kỳ âm u, giống như ác quỷ đang thì thầm.
Cùng lúc đó, từ trong bóng tối ở ngoài cửa lại truyền đến từng tiếng cót két, kẽo kẹt, những âm thanh này được phát ra khi ván quan tài cọ xát quan tài.
Điều này có nghĩa là rất nhiều thứ gì đó trong quan tài đang thức tỉnh.
Nếu như trong mỗi chiếc quan tài ở bên ngoài đều đại biểu cho một con quỷ, vậy số lượng mà Dương Gian phải đối mặt vào lúc này sẽ nhiều đến tình trạng khiến người cảm thấy tuyệt vọng.
"Ngươi lãng phí thời gian của ta, bồi thường ta hai mươi đồng còn tạm được, không thường thì ta sẽ đốt tiệm quan tài của ngươi, mang hết quan tài của ngươi đi." Dương Gian lạnh lùng nói, theo sau Quỷ Nhãn của hắn ngọ nguậy, dòm ngó xung quanh.
Ở trong tầm mắt của hắn, giới hạn giữa hiện thực và linh dị bị cứng rắn phá vỡ.
Tuy hắn còn ở trong tiệm quan tài kỳ dị, nhưng tầm mắt đã đi tới chính giữa thị trấn cổ Thái Bình bị Quỷ Hồ nhấn chìm.
Lâm Uẩn Huy ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Gian.
Nàng rất khó tin tưởng, một người xung động lỗ mãng như vậy mà có thể đi xa như thế trên con đường linh dị. Tình thế trước mắt dù thế nào cũng bất lợi với bản thân, hiện tại nếu lựa chọn thường tiền cho qua chuyện thì là quyết định rất bình thường, đổi thành một số người thiếu chút sự can đảm, cho dù quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ thì đều không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng cố tình, Dương Gian lựa chọn cách làm khiến người cảm thấy khó tin nhất.
Chẳng qua Lâm Uẩn Huy cũng không có khuyên nhủ, mà là lựa chọn tin tưởng cách làm này của Dương Gian.
Bởi vì không có ai lại ngu xuẩn đến tự tìm đường chết.
Giây sau.
Dương Gian ra tay, một bàn tay của hắn nâng quan tài màu đỏ lên, ném thẳng về phía trước.
Sức lực to lớn khiến quan tài trống này bay thẳng ra ngoài, nhưng làm cho người ta không ngờ tới là, quan tài màu đỏ bị ném ra ngoài không có rơi xuống mặt đất, ngược lại cứng rắn đụng ra một cái lỗ thủng to trong không trung.
Ngoài lỗ thủng có tia sáng chiếu vào, xua tan u tối ở xung quanh, đồng thời có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài thông qua cái lỗ này.
Đó là một nơi trong thị trấn cổ bị nước hồ nhấn chìm.
Bùm!
Vang tiếng va chạm lớn, quan tài rơi xuống nóc của một căn nhà tại thị trấn cổ Thái Bình trong thế giới hiện thực.
"Phá vỡ giới hạn giữa linh dị cùng thực tế dễ dàng như vậy?" Vẻ mặt Lâm Uẩn Huy hơi thay đổi, cảm thấy kinh ngạc. Nếu đặt thủ đoạn này ở thời đại dân quốc thì nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ, nhưng người ở thời đại này cũng có thể làm được thì có chút quá khó tin.
Bởi vì linh dị ở thời đại này mới thức tỉnh ngắn ngủi mấy năm mà thôi.
Nói cách khác, Dương Gian ở trước mắt đã trưởng thành tới mức này chỉ trong vòng mấy năm.
"Còn ngẩn người ở đó làm gì? Giúp ta dọn sạch tiệm quan tài nào." Dương Gian nhìn thoáng qua Lâm Uẩn Huy, theo sau xoay người sang chỗ khác, lần nữa quay về tiệm quan tài, lại nâng một cỗ quan tài màu đỏ lên, lần thứ hai ném ra, thừa dịp trước khi lối đi giữa hiện thực và vùng đất linh dị chưa đóng kín, Dương Gian lại ném một cỗ quan tài ra ngoài.
Lâm Uẩn Huy giật mình, nhưng phản ứng lại ngay lập tức, hành động của nàng còn nhanh hơn Dương Gian, có kinh nghiệm, nàng bắt lấy cơ hội này trong nháy mắt ném ra ba cỗ quan tài.
Ba cỗ quan tài xếp thành một đường thẳng, lướt qua lối đi kia, rơi vào trong hiện thực.
Trông thấy dễ dàng thành công như vậy, trên mặt Lâm Uẩn Huy lộ ra vẻ hưng phấn, nàng hành động lần nữa, lại có ba cỗ quan tài bị nàng ném ra ngoài.
Nhưng vận may lần này dường như không tốt lắm, có hai cỗ quan tài bay ra ngoài, nhưng cỗ quan tài cuối cùng lại rơi vào trong tiệm quan tài.
Lối đi giữa hiện thực và linh dị lúc này đóng lại, dường như bị bóng tối ở bên ngoài ăn mòn, dẫn đến lối đi mà Dương Gian đánh thông không cách nào duy trì được nữa.
"Phường ăn cướp, hai kẻ cướp các ngươi nhất định sẽ chết tại đây!" m thanh sâu kín ở trong bóng tối bên ngoài lúc này lộ ra sự tức giận.
Đồng thời, một đám bóng dáng âm u lạnh lẽo đáng sợ xuất hiện ở trong bóng tối, những bóng dáng này hội tụ cùng một chỗ, vọt về phía hai người bên trong tiệm quan tài.
Giây phút này, không biết bao nhiêu ác quỷ bị thả ra ngoài.
Dương Gian mặt không cảm xúc, lần nữa phá vỡ giới hạn giữa hiện thực cùng vùng đất linh dị, lại ném một cỗ quan tài ra ngoài: "Đi, rời khỏi nơi này, đừng do dự."
Theo sau hắn không chút chần chừ trực tiếp tiến lên một bước, vượt qua vùng đất linh dị, rời đi tiệm quan tài, về đến thị trấn cổ Thái Bình.
"Tiếc quá." Lâm Uẩn Huy thấy vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng rút lui.
Nàng biết Dương Gian làm thế là vì để ổn thoả, không muốn xảy ra ngoài ý muốn, nếu không thì nàng còn có thể cướp thêm vài cỗ quan tài nữa.
Hai người chân trước vừa biến mất, chân sau Quỷ Hỏa bên trong tiệm quan tài bắt đầu nhanh chóng tắt lịm, đồng thời từng bộ xác già cổ xưa mà kinh khủng dường như đột nhiên xuất hiện, chen đầy toàn bộ cửa tiệm, giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Nhưng đã quá muộn.
Dương Gian đã thành công đánh cướp tiệm quan tài, trốn về thị trấn cổ Thái Bình.
Hơn nữa cửa tiệm quan tài này dường như cũng có quy tắc hạn chế nào đó, quỷ ở nơi này không có rời đi tiệm quan tài để đuổi giết bọn họ.
Theo sau, một giọng nói tràn ngập oán hận quanh quẩn trong tiệm quan tài mờ tối: "Trả quan tài cho ta . . ."