"Nói ngắn gọn, vị này là Lâm Uẩn Huy, một vị người ngự quỷ ta mới vừa chiêu mộ, từ hôm nay trở đi nàng sẽ gia nhập tiểu đội của ta hỗ trợ xử lý sự kiện linh dị. Lưu Tiểu Vũ, hiện giờ trong tay còn sự kiện linh dị nào chưa giải quyết không? Có thể giao cho nàng, khiến nàng đi làm." Dương Gian nói.
"Có, chỉ riêng nửa ngày mà bên ta đã xác định ba sự kiện linh dị, có năm cái nghi là sự kiện linh dị, đây là hồ sơ tư liệu." Lưu Tiểu Vũ lập tức lấy ra một xấp văn kiện.
Trong văn kiện ghi lại thời gian, địa điểm, miêu tả sơ về linh dị đã phát sinh, thí dụ như bộ dạng của người chết tại hiện trường, quy mô linh dị.
“Giao cho ta giải quyết đi.” Lâm Uẩn Huy cũng rất chủ động, trực tiếp đi qua nhận lấy xấp văn kiện này, lật xem tư liệu đầu tiên.
"Thành phố Tiểu Xuân? Ta lập tức đi một chuyến."
Lâm Uẩn Huy khép văn kiện lại, chuẩn bị lập tức hành động, thoạt nhìn là loại người thích hành động.
Lưu Tiểu Vũ nói:
“Cô Lâm chờ chút, trước khi hành động xin cho ta mười phút để đăng ký thân phận của ngươi, thành lập tư liệu hồ sơ.”
“Được.” Lâm Uẩn Huy gật đầu.
Dương Gian nói: "Ta còn có chuyện khác phải làm, không ở đây với các ngươi.”
Lưu Tiểu Vũ nói:
“Ta sẽ sắp xếp cho cô Lâm, ngươi yên tâm.”
Dương Gian gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Lâm Uẩn Huy, cũng không nói thêm cái gì, lập tức xoay người rời khỏi.
Đối với hắn thì Lâm Uẩn Huy là điều bí ẩn, thậm chí không thể xác định nàng rốt cuộc có thật sự sống lại hay không, nhưng chỉ cần nàng có thể hỗ trợ xử lý sự kiện linh dị, ổn định thế cục, như vậy Dương Gian sẽ cho phép nàng tồn tại.
Sắp xếp Lâm Uẩn Huy xong Dương Gian một mình trở lại khu dân cư Quan Giang.
Trong nhà không có người, bởi vì Giang Diễm cùng Trương Lệ Cầm đã mang theo mẹ của Dương Gian về quê. Dương Gian kêu Trương Lệ Cầm xây lại nhà mới ở quê, cũng xây một nhà an toàn mới, chắc sẽ bảo đảm được an toàn. Dù sao sắp tới Dương Gian phải giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh của mình, sẽ có một khoảng thời gian không thể lo cho an nguy của người thân.
Cho nên Dương Gian cũng không có về nhà, mà là đi tới phía sau cùng của khu dân cư.
Nơi đó có một căn nhà đơn độc cách biệt với cao ốc bốn phía.
Đây là một nhà cũ thời dân quốc xây nên, cũng là chỗ ở của Vương San San. Bởi vì nàng bị linh dị ảnh hưởng, thân thể khác với người thường nên không thể sinh hoạt như người bình thường, cho nên lựa chọn sống một mình.
Dương Gian đến, Vương San San cũng không cảm giác ngoài ý muốn.
Bởi vì khi hắn đến gần Vương San San liền cảm ứng được.
“Sao ngươi rảnh đến chỗ của ta?" Vương San San ngồi trên sofa nhìn TV, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn.
Dương Gian nói:
“Nhà của ngươi lớn, ta cần đặt ít thứ.”
Vương San San hỏi:
"Cái gì?"
"Quan tài."
Dương Gian nói xong, dưới chân tuôn ra vũng nước, linh dị của Quỷ Hồ bắt đầu nhanh chóng xâm nhập xung quanh, từng cỗ quan tài nổi lên mặt nước.
Quan tài có màu đen, cũng có màu đỏ, cộng lại có mười cái.
“Ngươi cảm thấy đặt nhiều quan tài ở đây thích hợp sao?" Vương San San ngữ khí hờ hững liếc qua.
“Những quan tài này đều trống, bên trong không có cái gì, sẽ không có bất cứ nguy hiểm." Dương Gian nói xong mở một nắp quan tài ra.
Quả nhiên, bên trong không có cái gì.
Nhưng nó tỏa ra một loại hơi thở kỳ dị khiến người cảm thấy bất an.
Dương Gian vì ổn thỏa, đều mở hết các quan tài ra, xác định không có gì mới đóng lại.
Vương San San hỏi:
“Những quan tài này chuẩn bị cho ai?”
Dương Gian trả lời:
“Một cái dành cho ta, cái khác tạm thời không xác định, cứ để dành đã. Ta vừa rồi khó khăn lắm mới cướp được, về sau phỏng chừng rất khó mua.”
Vương San San không hỏi nữa, ngược lại hỏi:
“Khi nào ngươi mới mở ra căn phòng thứ ba trên tầng hai nhìn xem?”
“Sao vậy?” Dương Gian hơi ngước đầu nhìn tầng hai.
Cửa phòng thứ ba trên tầng hai là kim loại đúc vàng, có thể ngăn cách linh dị, bên trong không biết đặt cái gì, cho đến nay Dương Gian chưa từng mở ra.
Dù là Quỷ Nhãn dòm ngó cũng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc hộp vàng lớn.
Vương San San nói:
“Không có gì, chẳng qua mấy ngày nay trong căn phòng kia dường như có một ít động tĩnh, có lẽ là ta nghe lầm, camera không ghi được âm thanh gì.”
Dương Gian nhíu mày hỏi:
“ m thanh phát ra lúc mấy giờ?”
Căn phòng yên lặng mấy chục năm bỗng dưng có động tĩnh, đây không phải một tin tốt.
"Đại khái mười hai giờ gì đó.” Vương San San trả lời.
Dương Gian nói:
“Biết, chờ ta hết bận rồi sẽ mở ra xem thử, loại bỏ tai họa ngầm, dạo gần đây nếu ngươi cảm giác sợ hãi hãy dọn ra khỏi đây, ta sắp xếp chỗ ở mới cho ngươi.”
"Không cần, nơi này khá tốt, hơn nữa ta cũng không sợ hãi, nếu bên trong thật sự có thứ đáng sợ gì đi ra, ta cũng có thể lập tức thông báo cho ngươi." Vương San San nói.
Vương San San âm thầm giám thị cánh cửa này thay cho Dương Gian.
“Vậy vất vả cho ngươi.” Dương Gian cũng không có từ chối ý tốt của Vương San San.
Vương San San nói:
“Chỉ là chút chuyện cỏn con, ngươi lo làm việc của mình đi, không cần quá chú ý ta."
Dương Gian gật đầu, đặt những quan tài này vào chỗ rồi rời đi.
Dương Gian tìm một nơi yên lặng, lặng lẽ vớt giấy da người ra khỏi hồ nước.
Trên giấy da người màu nâu sậm bỗng hiện ra một dòng chữ màu đen vặn vẹo.
Cách ác quỷ thức tỉnh còn lại: hai ngày.
Không đợi Dương Gian cùng giấy da người đối thoại, một tin tức quan trọng đã hiện ra.
“Quả nhiên thời gian của ta chỉ còn lại hai, ba ngày." Dương Gian lặng im không lên tiếng, trong lòng ít nhiều biết trước kết quả này.
Dù sao hiện giờ cảm giác ác quỷ thức tỉnh càng lúc càng mãnh liệt, phán đoán từ kinh nghiệm của chính hắn thì không còn bao lâu sẽ đến điểm giới hạn.