"Còn sót lại hai ngày thời gian, nếu trong hai ngày này không tìm được phương pháp giải quyết ác quỷ thức tỉnh thì ta đành buộc phải vào trong quan tài màu đỏ, đây cũng là kết quả mà giấy da người luôn muốn nhìn thấy. Hiện tại nó không hại chết ta được, phương pháp tốt nhất là khiến ta biến mất khỏi thế giới này.”
Dương Gian nhìn giấy da người trong tay, đại khái hiểu được suy nghĩ của thứ này.
Từ lần trước đi thị trấn Bạch Thủy, tính toán của giấy da người thất bại thì dường như nó trở nên ủ rũ, nhiều lúc đều rất phối hợp, cho dù là có một ít tâm tư, nhưng đều rất dễ đoán trúng.
Nhưng lần ở thị trấn Bạch Thủy cũng quả thực hung hiểm.
Thiếu chút nữa khiến cho tấm giấy da người này khống chế Quỷ Đồng.
“Trừ chui vào trong quan tài sống tạm, còn có biện pháp khác giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh của ta không?” Dương Gian mở miệng hỏi thăm.
Trên giấy da người, mấy chữ to màu đen vặn vẹo nhanh chóng biến mất, thay thế là một câu phi thường quen thuộc.
"Ta tên Dương Gian, khi ngươi nhìn thấy câu nói này thì ta đã chết . . . Ngày này, còn lại hai ngày là ta sẽ ác quỷ thức tỉnh, trong thời gian hai ngày ta nhất định phải tìm được biện pháp có thể khiến ta sống sót. Mặc dù ta đã lấy được quan tài màu đỏ trong thị trấn cổ Thái Bình, nhưng đó không phải lựa chọn hàng đầu của ta, bởi vì ta không muốn sống tạm trong quan tài.”
"Ta nhớ trong tay ta còn một bao thuốc đông y, đó là ông chủ hiệu thuốc đưa cho ta, nghe nói ăn vào thì có thể áp chế ác quỷ thức tỉnh, tuy rằng không thể hoàn toàn giải quyết, nhưng hẳn là cũng có thể kéo dài mạng sống một thời gian. Trong lúc cùng đường, ta lựa chọn lúc một giờ sáng nuốt bao thuốc đông y vào.”
“Thuốc đông y có hiệu quả, ta thành công kéo dài sinh mệnh, nhưng hiệu quả của thuốc không mạnh như đã nghĩ, cũng có thể là vì linh dị của ta quá mạnh, ăn thuốc đông y chỉ kéo dài thời gian ác quỷ thức tỉnh được hai mươi ngày, ta còn có thể sống hai mươi ngày.”
Tin tức đến nơi này ngừng bặt.
Dương Gian xem nội dung xong mới nhớ ra mình còn sót lại một bao thuốc đông y.
Nhưng thuốc đông y ăn vào cũng chỉ là kéo dài hai mươi ngày ác quỷ thức tỉnh, vấn đề khó khăn vẫn không có giải quyết, sau hai mươi ngày hắn vẫn phải đối mặt tình cảnh như vậy, khi đó thuốc mất hiệu lực, e rằng ác quỷ thức tỉnh càng mãnh liệt hơn, không chừng vào quan tài cũng vô dụng.
Bởi vì quá rành về giấy da người, phương pháp thứ hai của nó rất có thể là một cái bẫy.
Cho nên thuốc đông y là không thể ăn.
Ăn, có xác suất đại khái quan tài màu đỏ sẽ mất đi hiệu lực, chính mình sẽ chết.
Không ăn, hiện tại chui vào trong quan tài, về sau có lẽ đều sẽ bị nhốt luôn trong đó không ra được, giống như Lâm Uẩn Huy vậy.
Lâm Uẩn Huy có thể sống lại là bởi vì quan tài của nàng rơi vào thuyền u linh.
Thuyền u linh dựa vào hạn chế linh dị dài mấy chục năm của thuyền u linh mới khiến ác quỷ của Lâm Uẩn Huy chìm trong tĩnh lặng.
Cho nên không thể sao chép con đường của Lâm Uẩn Huy, dù sao hiện tại thuyền u linh đã bị ông Tần lái đi, căn bản không thể nào lại xuất hiện ở thế giới này.
"Giấy da người vẫn gian xảo như vậy, hai phương pháp nhìn như đều hữu dụng, trên thực tế hai phương pháp đều vô dụng, thậm chí hai phương pháp xung đột lẫn nhau, có vẻ như vẫn cố gắng dẫn ta lên con đường chết.” Dương Gian rơi vào trầm tư.
“Nhưng cạm bẫy này không cao minh, ít nhất ta nhìn thấu được.”
Dương Gian lại nhìn hướng giấy da người trong tay.
"Vô luận là nằm quan tài hay ăn thuốc đông y, đều là kế tạm thời, ta sẽ không chọn. Cho ta một phương pháp có thể trực tiếp giải quyết ác quỷ thức tỉnh, ta biết ngươi có phương pháp đó, cho nên đừng lãng phí thời gian của ta, nói ra phương pháp đi, ta cũng không ngại ngươi chôn cạm bẫy gì, nếu ta trúng cạm bẫy chết rồi thì coi như ngươi cao một bậc, nếu ta may mắn sống tiếp, chúng ta tiếp tục đấu trí đấu dũng."
Dương Gian cầm giấy da người, mở miệng nói.
Hắn biết muốn giải quyết xe buýt công cộng thức tỉnh ác quỷ thức tỉnh là một việc cực kỳ khó khăn, dù sao linh dị ở mức độ này đã là không thể nào bị khống chế, Dương Gian có thể ngắn ngủi khống chế hoàn toàn là bởi vì xe buýt công cộng và thuyền u linh va chạm, cho hắn nhặt được của rơi.
Nếu hắn có thể vượt qua ải này, vậy thì Dương Gian sẽ có đầy đủ tự tin đối diện thời đại linh dị sắp tới.
Giấy da người dường như nghe được lời Dương Gian nói, chữ viết bắt đầu nhanh chóng biến mất, nội dung mới hiện ra.
" . . . Đối mặt ác quỷ thức tỉnh, ta vừa không muốn kéo dài hai mươi ngày sống dựa vào ăn một bao thuốc đông y, vừa không muốn trốn trong quan tài sống tạm, ta muốn một cách giải quyết vấn đề ác quỷ thức tỉnh vĩnh viễn, tuy rằng rất khó, nhưng ta vững tin ta có thể tìm được phương pháp này, thế là ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ và nghiên cứu."
“Đang suy nghĩ . . . đang nghiên cứu . . .”
“Qua ngày thứ hai, còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng ta sẽ chết vào ác quỷ thức tỉnh, nhưng ta vẫn vững tin có thể tìm được phương pháp sống sót trong khoảng thời gian còn lại.”
“Thời gian sống đếm ngược: hai mươi tiếng.”
"Ta hiện tại vẫn không có manh mối."
“Thời gian sống đếm ngược: mười lăm tiếng.”
"Ta bắt đầu lật xem tất cả hồ sơ trong tổng bộ, có lẽ sẽ tìm được một số cơ hội trong sự kiện linh dị trước kia, dù sao ta bây giờ còn là đội trưởng chấp pháp, có quyền lực điều động tất cả tài nguyên của tổng bộ.”
"Ta thất bại, không thu hoạch được gì trong quá trình xem xét tất cả tư liệu của tổng bộ.”
“Thời gian sống đếm ngược: mười tiếng.”